1
Khi Tống Duyệt cầm báo cáo xét nghiệm ADN đến, Tần gia đang tổ chức buổi họp mặt gia đình hàng tháng.
Cô ta ấm ức cáo buộc rằng mình mới là con ruột của Tần gia, còn tôi chỉ là kẻ tu hú chiếm tổ chim khác, giả thiên kim.
Mọi người đều im lặng, bầu không khí không hề sôi nổi như ta mong đợi về cảnh người thân gặp lại nhau.
"Đây là bằng chứng, tôi thật sự là con của Tần gia." Tống Duyệt có chút lo lắng, ta đặt báo cáo xét nghiệm ADN lên bàn không ai giơ tay lên xem.
Ông nội quyền uy cũng không đáp lời, tất cả mọi người trong Tần gia đều giữ im lặng.
Cuối cùng, khi ta sắp không chịu nổi bầu không khí nặng nề ấy, ông lão chỉ liếc qua tập hồ sơ trên bàn, khẽ gật đầu.
Lúc này, những người khác mới bắt đầu lần lượt lên tiếng.
"Là Duyệt Duyệt phải không? Về rồi thì tốt."
Biểu cảm cảm của Tống Duyệt chợt đông cứng lại, diễn biến không hề giống như ta tưởng tượng.
Không ai hỏi han về nỗi ấm ức khi lưu lạc bên ngoài, chẳng có sự an ủi, không có thêm lời quan tâm, càng không ai đả đến việc muốn xử lý tôi, kẻ giả mạo thiên kim.
2
“Ông nội, chính ta đã cướp lấy thân phận của con, khiến con phải lưu lạc bên ngoài, chịu đủ mọi khổ sở!” Tống Duyệt đứng phắt dậy, chỉ tay về phía tôi, nét mặt đầy phẫn hận.
Sự tự tin ấy đến từ dòng m.á.u Tần gia chảy trong huyết quản ta.
Thế , ông nội không lên tiếng, thậm chí còn chẳng buồn ngẩng mắt lên. Các thành viên khác trong Tần gia cũng không hề gì, không ai phụ họa hay bênh vực ta.
Tống Duyệt dường như chưa nhận ra cảnh bị lập của mình. Ngay cả bố mẹ ruột cũng chỉ ta bằng ánh mắt lãnh đạm, không vui mừng cũng chẳng đau lòng.
“Đưa Tống tiểu thư xuống đi.” Anh cả ngồi bên cạnh tôi đột nhiên lên tiếng, rõ ràng chẳng muốn tốn thêm thời gian cho màn kịch nhàm chán này.
Rất nhanh đã có người tuân lệnh tiến lên mời ta rời khỏi đó.
“Tại sao chứ? Người đáng phải rời đi là ta!” Tống Duyệt hét lên không ai đáp lại. Lúc này, ta mới nhận ra rằng, chẳng có ai đứng về phía mình.
Ánh mắt ta quét qua từng người trong phòng, ai cũng bình thản và ung dung, tỏa ra một khí chất tự tin hoàn toàn khác biệt với ta, kể cả tôi, người coi là giả thiên kim.
Cô ta còn định thêm điều gì khi tôi khẽ liếc , ánh mắt hờ hững của tôi đã khiến ta nghẹn lời.
Những nuôi dưỡng trong nhung lụa luôn mang một phong thái vượt xa ta. Huống chi, hôm nay, để diễn màn kịch này, Tống Duyệt đã cố ý cho mình trông thật thảm , hy vọng sẽ khơi dậy sự thương cảm từ người thân ruột thịt.
Nhưng vào lúc này, ta đứng giữa căn phòng xa hoa của Tần gia, lại trở nên vô cùng lạc lõng, rất không phù hợp.
Tôi sắc mặt ta liên tục thay đổi, thầm đoán những suy nghĩ trong lòng ta.
Đột nhiên, có người khẽ chạm vào tay tôi là Tần Triệt. Chính là người vừa ra lệnh đưa Tống Duyệt rời đi.
3
Tôi quay đầu về phía .
“Một kẻ ngu ngốc, không cần để trong lòng.” Thần sắc lạnh nhạt, giống như đang về một người hoàn toàn không có mối quan hệ huyết thống là em ruột.
“Đương nhiên.” Tôi tự tin đáp lại hai chữ đó. Tần gia sẽ không vì một con ruột bất ngờ xuất hiện mà từ bỏ người thừa kế đã dốc tâm huyết bồi dưỡng trong nhiều năm như tôi.
“Kiều Dương, lại đây.” Ông nội đứng dậy, đẩy tay người đỡ mình ra, rồi quay đầu về phía tôi.
“Vâng, ông nội.” Tôi gật đầu, nhanh chóng tiến lên dìu ông.
Bạn thấy sao?