05
Cho đến khi kết quả kiểm tra xác nhận mẹ con đều bình an, Chu Du mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra so với bạch nguyệt quang, hắn vẫn quan tâm đến con mình hơn.
Mấy ngày gần đây, Chu Du như biến thành người khác, không còn kiểu sáng đi tối về nữa, bắt đầu quan tâm tới gia đình.
Tôi không cần đoán cũng biết, chắc chắn là hắn vừa cãi nhau với Tô Nhã rồi.
Tôn Miểu tranh thủ lúc bụng vẫn chưa lộ, ngày nào cũng kéo tôi đi mua sắm, ăn mấy món đẹp đẽ chụp hình sống ảo.
“Sau này đâu còn cơ hội nữa đâu…” – ấy thở dài.
Cuối cùng cũng đến một ngày, khi hai đứa tôi tay xách nách mang trở về biệt thự thì phát hiện có người đang ngồi trên sofa.
Là Tô Nhã.
Cô ta nhấc tách trà, tao nhã nhấp một ngụm.
“Tôn tiểu thư, chúng ta chuyện một chút đi.”
Vừa thấy ta, phản ứng đầu tiên của tôi là: Sao cái người này lại có thể tự tiện vào nhà người khác chứ!
Vô pháp vô thiên! Tôi phải gọi báo bảo vệ mới !
Tô Nhã lập tức giải thích:
“Là tổng giám đốc Chu đưa chìa khóa cho tôi.”
Câu này, ý tứ rõ ràng khỏi bàn.
【Nữ chính bá thật! Dám mặt đối mặt với nữ phụ tuyên chiến luôn!】
【Sắp đánh nhau rồi phải không?!】
Quả nhiên, ở đâu cũng thế, dân hóng drama đúng là đông như kiến.
Tôn Miểu nghiêng đầu, bình thản :
“Nếu đến chuyện công việc thì tiếc là chồng tôi không có nhà. Cô muốn tôi gọi điện hỏi giúp không?”
Tô Nhã đặt mạnh tách trà xuống bàn.
“Tôn tiểu thư, thật sự không hiểu, hay là đang giả vờ không hiểu?”
“Tôi đến tìm .”
Chuyện giữa Tô Nhã và Chu Du, chẳng thể gọi là sâu sắc mãnh liệt, đúng là khó mà dứt dứt khoát.
Từ cấp ba lên đại học, hai người từng đồng hành cùng nhau, cuối cùng lại bị ngăn cản ở bước quan trọng nhất – vì mẹ Chu Du không đồng ý.
“Bà ấy cho rằng tôi không xứng với Chu Du, nên tôi quyết tâm ra nước ngoài học, lấy luôn bằng kép của hai trường hàng đầu… Chu Du đã không đợi tôi.”
Tôn Miểu nghe xong, chỉ bình thản hỏi:
“Thế… muốn gì?”
Tô Nhã không ngờ phản ứng của lại lạnh nhạt đến , có phần nóng nảy:
“Những gì đang có, đáng lẽ phải là của tôi!”
“Có thể chưa biết, sổ đỏ của căn biệt thự này cũng mang tên tôi!”
Chu Du không có ở đây, nên ta cũng chẳng buồn giữ hình tượng, bắt đầu khiêu khích.
Tôn Miểu phì :
“Nghe du học từ lâu, tôi còn tưởng ý thức pháp luật của cao lắm cơ.”
“Chu Du và tôi là vợ chồng hợp pháp, nhà này mua bằng tài sản chung. Nếu ta tự ý điền tên mà không báo tôi biết, tôi hoàn toàn có thể kiện đòi lại.”
Tôn Miểu vừa vừa bước về phía Tô Nhã, ép cho ta phải lùi lại, cuối cùng hoảng quá ngồi phịch xuống sofa.
【Nữ chính này buồn ghê, không giữ nổi trai cũ mà lại đi chất vấn vợ người ta, rõ ràng sai còn thích to tiếng…】
【Nữ phụ quá đúng, xét trên pháp luật thì nữ chính mới là kẻ thứ ba!】
【Chuẩn luôn, nữ phụ có gì sai đâu!】
Lúc này, đạn mạc dần dần thay đổi lập trường.
Tôn Miểu chỉ tay về phía cửa:
“Nếu chỉ đến để mấy chuyện này, xin lỗi, đây là nhà của tôi. Mời ra ngoài.”
Tô Nhã vừa chửi vừa bước ra khỏi nhà.
Trước khi đi còn hằn học:
“Đừng tưởng Chu Du ! Vì tôi, ấy sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn với thôi!”
Căn phòng khách rơi vào tĩnh lặng.
Tôn Miểu khựng lại.
Thậm chí đạn mạc cũng im bặt.
Ngoài cửa kính sát đất, ánh đèn thành phố lấp lánh muôn màu.
Tôi ôm chầm lấy ấy.
“Không sao đâu, có tớ ở đây rồi.”
06
Trước đây, Tôn Miểu từng hỏi Chu Du:
“Anh và Tô Nhã là quan hệ gì ?”
Chu Du điềm nhiên đáp:
“Cô Tô thông minh, giúp khá nhiều việc. Cô ấy mới về nước, chưa sắp xếp công việc, định tuyển ấy trợ lý.”
Tôn Miểu chỉ “ồ” một tiếng đầy ẩn ý.
Quay đầu liền gõ tới tấp vào khung chat với tôi, mắng chửi liên hồi.
Ngay hôm sau, Chu Du lại giận dữ xông về biệt thự.
“Vợ ơi, hôm qua Tô Nhã có đến tìm em à?”
Tôn Miểu thản nhiên:
“À, cái đó hả? Có.”
Chu Du sốt sắng:
“Cô ấy gì với em không?”
Tôn Miểu hỏi lại:
“Từ khi nào mà trợ lý bé nhỏ cũng khiến lo lắng dữ ?”
Chu Du đáp:
“Hôm qua ấy đến giúp mang tài liệu, lúc quay lại công ty thì mắt đỏ hoe.”
“Em… có bắt nạt ấy không?”
【Không chịu nổi nữa, nam chính này đúng là tra nam! Vừa muốn ăn cả hai bên, còn quay lại trách vợ mình?】
【Rõ ràng hắn đang tận hưởng cái cảm giác hai người phụ nữ vây quanh đấy…】
Tôn Miểu không gì, chỉ lặng lẽ chằm chằm vào hắn.
Bị đến mức mặt đỏ bừng, Chu Du bắt đầu cuống lên giải thích:
“Em đang nghi ngờ gì à? Em yên tâm, với Tô Nhã chẳng có gì đâu.”
Tôn Miểu đột nhiên bật :
“Nghĩ linh tinh gì , chồng .”
“Em không có bắt nạt ấy, chắc là tâm trạng ta không tốt thôi.”
Chu Du rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian trôi qua bụng Tôn Miểu dần lớn lên, ăn uống càng ngày càng khỏe, khuôn mặt cũng tròn ra, má bánh bao cực đáng .
Có lẽ do hormone thai kỳ, khí chất của ấy càng lúc càng dịu dàng, tính cách cũng trầm ổn hơn nhiều.
“Tiểu Mặc, chờ con tớ ra đời, cậu mẹ nuôi nha.”
Tôi tò mò chọc tay vào bụng ấy, cảm nhận sinh linh nhỏ bé bên trong.
“Ừ, đó.”
So với Chu Du, tôi còn mong em bé này chào đời hơn nhiều.
Dù sao cũng là con của thân tôi mà…
【Ủa là sao? Nữ phụ sắp sinh rồi, tiết “ngược chết” bao giờ mới tới?】
【Theo lý thì sau màn nữ chính ra oai, nữ phụ sẽ bị tai nạn ngoài đường vào buổi tối mới đúng? Sao mạch truyện lại chệch thế này?】
Chính vì bị đạn mạc ảnh hưởng, tối hôm đó tôi kéo Tôn Miểu ngồi xem phim cả đêm, nhất quyết không cho ra ngoài.
Có lẽ… tôi đã âm thầm thay đổi vận mệnh của ấy.
Nhưng tôi vẫn có cảm giác mọi chuyện chưa đơn giản như .
Tôi ấy tận tay giao giấy tờ xác nhận tài sản cho luật sư, cứ như đang một cuộc “thanh lọc”.
Rồi một đêm, Chu Du không về nhà.
Định vị cho thấy hắn ở trong một khách sạn cao cấp cả đêm.
【Không rồi, ta là người chồng kiểu gì thế? Vợ đang mang thai chịu đủ mọi đau đớn, còn hắn thì lén lút vào khách sạn với mối đầu? Định chơi kiểu phát xít Nhật với nữ phụ à??】
Lúc này chẳng còn ai trên đạn mạc “nam nữ chính ngọt ngào” nữa.
Vừa hay tối đó, Tôn Miểu đau bụng từng cơn, co thắt dữ dội, giữa đêm gọi tôi dậy:
“Đưa tớ đi bệnh viện!” – tôi hoảng hốt.
Mặt ấy trắng bệch:
“Gọi… gọi cho chồng tớ đi, ấy có xe, chở đi tiện hơn…”
Tôi lập tức theo.
07
Cuộc gọi vừa kết nối thì đổ chuông mãi không ai bắt, cuối cùng tự ngắt.
Tôi định gọi lại lần nữa, Tôn Miểu xua tay, yếu ớt :
“Bắt taxi đi.”
Trên xe, Tôn Miểu cuộn mình lại như con mèo nhỏ.
“Miểu à.” – tôi không kìm nỗi xót xa – “Anh ta đối xử với cậu như rồi, cậu định bao giờ mới rời khỏi hắn?”
Cô ấy mím chặt môi, trắng bệch, chỉ :
“Đợi thêm chút nữa.”
May mà cơn đau chỉ là hiện tượng bình thường trong thai kỳ, không có gì nghiêm trọng.
Làm xong thủ tục, Tôn Miểu chợp mắt trên giường bệnh.
Tôi nằm trên giường dành cho người thân, cả đêm không chợp mắt.
Sáng hôm sau, tôi thấy Chu Du cùng “ trợ lý nhỏ” của hắn xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
“Vợ ơi! Em không sao chứ? Anh nghe em phải nhập viện?”
Giọng điệu lo lắng của Chu Du nghe là biết đang diễn.
Tô Nhã đi theo sau, tay áo sơ mi dài che kín cả bàn tay.
Nhìn kiểu gì cũng ra vẻ: Đây là áo của Chu Du đó nha.
Biết chúng tôi đang , ta còn cố vuốt tóc, chỉnh lại vài sợi rối.
Tôn Miểu chẳng gì, ánh mắt đã thu hết mọi thứ vào lòng.
Cô bình thản để Chu Du chăm sóc mình, coi Tô Nhã như không khí.
Chu Du áp tai lên bụng ấy, dịu dàng hỏi:
“Vợ , em xem, là con trai hay con nhỉ?”
Tôn Miểu cúi mắt dịu dàng:
“Anh không trọng nam khinh nữ đấy chứ?”
Chu Du vội lắc đầu:
“Sao có thể chứ, trai hay đều !”
Bầu không khí ấm áp giữa hai người khiến Tô Nhã đứng bên cạnh trông như trò hề.
Tôi đứng đó, hóng xem ta định giở trò gì.
Quả nhiên, đang đứng thì Tô Nhã lảo đảo, ngã về phía trước.
Cô ta còn cố nghiêng người về phía tôi, chắc nghĩ tôi sẽ đỡ.
Ai ngờ tôi né sang một bên, để ta rầm một cái ngã sõng soài xuống sàn.
Chu Du hoảng hốt chạy lại:
“Tô Nhã! Em sao ?”
Tô Nhã không ngờ tôi lại tránh, té sấp mặt, choáng váng cả đầu:
“Không sao đâu tổng giám đốc Chu, chắc do tăng ca cả đêm, hơi mệt một chút.”
Nhưng rõ ràng ta cố nhấn mạnh hai chữ “tăng ca”, đầy ẩn ý.
【Tự nhiên thấy nữ chính mới là trà xanh ấy… hay chỉ là cảm giác thôi?】
【Không đâu, tui cũng thấy á…】
Tôn Miểu giả vờ không hiểu, kéo tay Chu Du thì thầm:
“Chồng ơi, Tô Nhã ngã nặng lắm đó, nhớ mua thuốc cho ấy nhé, rồi tiện mua thêm quà nữa.”
“Cô ấy tăng ca cả đêm còn đưa tới viện thăm em, phải đối xử với ấy thật tốt nha.”
“Dù gì cũng là cấp dưới, cảm của người ta cũng cần quan tâm mà~”
Khi trong phòng chỉ còn hai chúng tôi, tôi lập tức hỏi:
“Cậu ngốc à? Sao lại bảo chồng mình mua quà cho địch?”
Tôn Miểu đưa ngón tay lên môi:
“Suỵt, mấy khoản chi tiêu này… đều là bằng chứng hết đấy.”
“Càng nhiều càng tốt!”
Bạn thấy sao?