“Anh chỉ bị thương ở chân do tai nạn xe, mấy năm nay đã gần như hồi phục. Chỉ là lười đi lại nên ngồi xe lăn, mấy lời đồn bên ngoài toàn là thất thiệt.”
Tôi nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng rồi cũng hiểu – chuyện “lười đi” kia chỉ là cái cớ.
Danh phận “tàn phế” có thể khiến người khác hạ thấp cảnh giác.
Nghĩ tới đây, lòng tôi bỗng lạnh đi mấy phần.
Nếu Hách Phi muốn ra tay với nhà họ Cố, thì chẳng phải tôi là cừu non dâng tới miệng sói?
Ý nghĩ ấy khiến tôi lạnh sống lưng.
Hách Phi chẳng nhận ra, chỉ nghiêng đầu hỏi:
“Em lạnh à? Nếu lạnh thì chúng ta về thôi.”
Tôi rụt rè gật đầu, trong đầu hỗn loạn.
Hách Phi khẽ , đeo lên tay tôi một chuỗi hạt pha lê trong suốt.
Nhìn thấy chuỗi hạt ấy, tôi lập tức sững người:
“Người từng cứu em năm xưa… là ?!”
Chương 8
Năm tôi mười bảy tuổi, từng bị kẻ thù của ba bắt cóc.
Lúc đó còn có một cậu bé khác bị bắt cùng tôi.
Là cậu ấy đã bảo vệ tôi, giấu tôi trong một thùng sơn bỏ hoang.
Sau đó là Thẩm Kỳ Niên tìm thấy tôi, cũng từ đó tôi bắt đầu có cảm với ta.
Tình cảm đó dần dần biến chất thành sự ngưỡng mộ, rồi thầm.
Nghĩ kỹ lại, người cứu tôi khi ấy… vốn không phải là Thẩm Kỳ Niên.
Anh ta chỉ cờ là người mở nắp thùng sơn ra, khi xung quanh còn có cảnh sát, ba và rất nhiều người. Nhưng tôi lại chỉ thấy ta.
Hách Phi gật đầu tỏ vẻ không vui:
“Phải, ai kia sẽ luôn ghi nhớ tôi, thế mà tháng sau cả nhà đã rời khỏi thủ đô, ngay cả một số điện thoại cũng không để lại.”
Tôi cúi đầu áy náy, Hách Phi lại ôm tôi vào lòng:
“Thôi bỏ đi, cũng không trách em , chỉ trách Thẩm Kỳ Niên quá giỏi giả vờ.”
Tôi bật đồng ý, hoàn toàn không để ý đến bóng dáng đang nép mình trong góc – Thẩm Kỳ Niên.
Gương mặt ta tái nhợt, trong đầu toàn là cảnh tôi và Hách Phi ôm nhau, nhau .
Khoảnh khắc đó khiến ta ghen tỵ đến phát điên.
Dù Thẩm Kỳ Niên luôn không chịu thừa nhận, ta thích tôi.
Anh ta rất hưởng thụ sự theo đuổi của tôi, lại không muốn đội lên đầu cái mũ “chồng nuôi từ nhỏ”, nên luôn từ chối tôi, hết lần này đến lần khác dẫm lên lòng tự trọng của tôi.
Ánh mắt Thẩm Kỳ Niên tôi đầy chua xót, vẫn không dám bước tới.
Đến khi tôi và Hách Phi nắm tay bước lên lầu, ta mới có tác.
Lục Tiêu gọi điện tới trong trạng thái hoảng loạn:
“Cậu đang ở đâu ? Tư Tư lại mất tích rồi, ấy nhận cuộc gọi của Cố Tuyết Linh xong là biến mất. Chắc chắn là Cố Tuyết Linh ép ấy bỏ đi!”
Thẩm Kỳ Niên nhíu mày:
“Gọi của Cố Tuyết Linh?”
Anh ta ở đó cả buổi, tôi chưa từng đến điện thoại.
Lục Tiêu bực dọc:
“Không phải ấy thì là ai nữa? Tư Tư cũng chính Cố Tuyết Linh gọi cho ấy! Mau đến tìm đi, trễ chút nữa lại xảy ra chuyện thì sao?”
Thẩm Kỳ Niên lạnh giọng:
“Báo cảnh sát đi.”
Lần đầu tiên ta không lao đi tìm Giang Tư Tư.
Trong đầu ta bắt đầu lướt qua từng đoạn ký ức.
Một suy đoán kinh hoàng dần hiện lên.
Anh ta im lặng gọi cảnh sát, rồi đích thân kiểm tra camera an ninh trong biệt thự.
Tua lại những thời điểm Giang Tư Tư từng cáo buộc tôi bắt nạt ta – tất cả video đều phản ánh điều ngược lại.
Thẩm Kỳ Niên càng xem càng lạnh người, bất ngờ giáng một cú mạnh vào mặt mình.
Giang Tư Tư ở trong nhà họ Cố bao năm, mỗi lần ta bị tôi bắt nạt, ba người họ chẳng ai nghi ngờ, cứ thế ép tôi xin lỗi.
Thế giờ đây, sự thật hoàn toàn trái ngược.
Hồ bơi là do ta tự nhảy.
Bánh kem là ta tự rơi.
Quần áo cũng là tự tay ta cắt nát.
Cầu thang – cũng là tự ta lăn xuống.
…
Vô số lời dối, giờ đây đều sụp đổ.
Thẩm Kỳ Niên rời khỏi phòng giám sát mà không một lời.
Anh ta không còn dũng khí nào để đứng trước mặt tôi nữa.
Trong lúc lang thang rời khỏi biệt thự, điện thoại vang lên. Là Lục Tiêu.
“Tìm Tư Tư rồi, không cần báo cảnh sát nữa! Quả nhiên là do Cố Tuyết Linh giở trò, Tư Tư Cố Tuyết Linh ép ấy ra nước ngoài, còn hứa nếu ấy đi thì ba chúng ta sẽ tiếp tục sống sung sướng—”
Lời chưa dứt đã bị cắt ngang bởi vài đoạn video mà Thẩm Kỳ Niên gửi qua.
Trình Hiên đang ôm lấy Giang Tư Tư, thấy Lục Tiêu im bặt thì ngạc nhiên ngẩng đầu.
Hơn chục đoạn clip, ghi lại toàn bộ cảnh Giang Tư Tư tự biên tự diễn để hãm tôi.
Giang Tư Tư hoảng hốt, vừa định cãi thì đã bị Lục Tiêu tát một cái trời giáng.
Bạn thấy sao?