15
Không lâu sau, y tá đến thay băng cho tôi, tôi muốn Kỳ Giang ra ngoài, ấy lấy danh nghĩa là vị hôn phu của tôi, nhất quyết muốn ở lại.
Thấy y tá cứ tủm tỉm, tôi cũng lười quan tâm đến ấy.
Chúng tôi quen nhau trong một nhóm thảo luận về trinh thám, lúc đó vì muốn trả thù, tôi gia nhập vào rất nhiều nhóm trinh thám, vốn dĩ là muốn tạo ra một vụ án mạng hoàn hảo.
Thật ra tôi không muốn bản thân bị liên lụy.
Tôi vẫn muốn sống dưới ánh mặt trời.
Sau đó tôi quen biết Kỳ Giang, ấy phân tích vụ án đâu ra đấy, tôi nảy ra ý định nhờ ấy giúp đỡ.
Sau đó khi gặp mặt, tôi mới biết ấy là cảnh sát, kế hoạch này coi như bỏ.
Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc nhờ Kỳ Giang giúp điều tra Đường Hạo, tất cả các tài liệu giấy tờ liên quan đến chị tôi đều bị nhà họ Đường tiêu hủy, tôi cũng đã từng đi tìm học của ấy, đều bị họ lảng tránh từ chối.
Lật đổ Đường Hạo, điều này gần như là chuyện bất khả thi đối với tôi.
Sau đó, tôi và Kỳ Giang ở bên nhau.
Kỳ Giang với tôi rằng đã xảy ra một vụ án mạng liên hoàn, tôi cờ thấy ảnh của những đó.
Những đặc điểm này quá rõ ràng, người khác không biết, tôi gần như đã nhận ra ngay lập tức, đó là đặc điểm của chị tôi.
Lúc này tôi mới biết, thì ra Đường Hạo lại ngấm ngầm có ý đồ như .
Tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, chẳng phải vừa hay lại là một nạn nhân hoàn hảo sao?
Những chuyện này, tôi sẽ không bao giờ với Kỳ Giang.
16
Dù y tá đã rất cẩn thận, vết thương ở bụng tôi vẫn rỉ máu.
Kỳ Giang xót xa giúp tôi lau vết thương, bỗng nhiên tác của ấy khựng lại.
Tôi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vội vàng cúi đầu xuống gần vết thương.
Quả nhiên, băng gạc của y tá không hề che đi nốt ruồi son trên eo tôi.
Nốt ruồi son đó là nhân tạo.
Anh ấy không giống Đường Hạo, ấy hoàn toàn có thể nhận ra.
Tim tôi bất giác chùng xuống.
Bằng chứng rõ ràng như , nốt ruồi này, chỉ cần là người đã từng thấy “tác phẩm” khâu lại kia, đều không thể bỏ qua .
Kỳ Giang tôi, ánh mắt không chớp, đột nhiên tôi cảm thấy hơi chột dạ.
Một người thông minh và chính trực như ấy, có thể đoán , ấy sẽ báo cáo nghi vấn này lên trên, thứ đang chờ đợi tôi, không biết sẽ là gì.
Nghi vấn này, nếu không phải do ấy phát hiện ra, tôi còn có một tia hy vọng để chống đỡ.
Nhưng lại là ấy.
Tôi bỗng nhiên có chút bực tức, trở người, y tá giật mình.
“Không băng bó nữa, tôi muốn ngủ.” Tôi tự nhủ một cách chán nản, có vẻ như tôi vẫn còn quá ngây thơ.
Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy giọng ôn hòa của Kỳ Giang.
“Vị hôn thê của tôi đang ngại ngùng giận dỗi, ra ngoài trước đi, để tôi là .”
Anh ấy nhanh chóng đuổi y tá ra ngoài, tôi chờ đợi sự phán xét của ấy.
“Để băng bó cho em đẹp một chút, đừng giận dỗi nữa.”
Tôi quay mặt lại ấy không lời nào, ấy thở dài.
“Mạt Mạt, nhiều năm trước em đã từng đến báo án, nhớ ra em rồi.”
Lần này đến lượt tôi kinh ngạc.
17
Kỳ Giang từ nhỏ đã lớn lên trong khu tập thể công an.
Năm đó tôi chỉ mới là một đứa trẻ mười mấy tuổi, khi tôi đến trình báo, mặc dù cảnh sát đã giúp đỡ điều tra, họ lại với tôi rằng không hề có người nào tên là Lãnh Vi.
Tôi đau khổ cầu xin, ánh mắt của họ như muốn rằng họ không hề tin tôi.
Chính vì , tôi quyết định tự mình trả thù.
“Lúc đó đứng bên cạnh , thật không ngờ em lại…” Ánh mắt ấy phức tạp, lời và thần thái vẫn ôn hòa như trước.
Anh ấy không ngờ gì chứ?
Không ngờ tôi sẽ kiên trì như , hay là không ngờ tôi lại liều lĩnh như thế?
Nhưng mà tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi.
Kỳ Giang vừa băng bó cho tôi, vừa lải nhải: “Cơ thể em vốn đã không khỏe, lại còn mất nhiều m.á.u như , đợi xuất viện rồi chúng ta về nhà, sẽ bồi bổ cho em thật tốt.”
Bỗng nhiên tôi cảm thấy thật đáng tiếc khi chỉ có một mình tôi nhớ đến Lãnh Vi.
Người chị tốt nhất của tôi, người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, cũng nên để cho người tôi thích biết đến.
Tôi vỗ nhẹ vào người Kỳ Giang: “Hay là để em kể cho nghe một câu chuyện nhé?”
“Chuyện gì ?” Anh ấy nghiêng tai lắng nghe, tay vẫn không ngừng bận rộn.
“Câu chuyện về hai .” Tôi suy nghĩ một chút rồi mỉm : “Cũng là câu chuyện về một cặp chị em.”
Kỳ Giang chăm nghe tôi kể chuyện, cuối cùng ấy vô cùng : “Chắc chắn người chị sẽ rất vui.”
Tôi không ngờ ấy lại như , tôi ngẩn người ra hỏi: “Sao lại thế?”
“Bởi vì người em sẽ mang theo của chị tiếp tục sống, chỉ cần người em còn nhớ đến chị thì người chị sẽ mãi mãi sống trong tim em .”
Kỳ Giang tôi, chậm rãi, chúng tôi nhau mỉm .
Tôi nắm lấy tay ấy: “Ừ, đúng.”Hết chương
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Ngọc Kỳ
— HẾT —
Bạn thấy sao?