Người Thứ Bảy Hoàn [...] – Chương 7

13

Tôi đặt mái tóc trở lại vị trí trong thùng.

Sau đó cố gắng gượng dậy, tìm chìa khóa trên người Đường Hạo để ra ngoài.

Tầm của tôi đã bắt đầu trở nên mờ nhạt, không chỉ , tôi đã không thể kiềm chế mà run rẩy cả người.

Nhưng tôi vẫn muốn ra ngoài, tôi muốn thấy ánh trăng đêm nay.

Tôi sẽ mãi nhớ hình ảnh Lãnh Vi ngẩng đầu mỉm dưới ánh trăng, đó là hình ảnh đẹp nhất mà tôi từng thấy trong đời.

Khoảnh khắc mở cửa, tôi thấy một khu rừng, ánh trăng dịu dàng chiếu xuống, hệt như đêm hôm đó.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ còn gặp lại ấy nữa, ngay cả t.h.i t.h.ể cũng không còn, thậm chí ngoài ký ức của tôi, không còn một dấu vết nào cho thấy ấy từng tồn tại.

Có lẽ tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi.

Một cơn gió nhẹ thoảng qua, như bàn tay ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

Lời hứa với ấy cuối cùng tôi cũng không thể thực hiện nữa.

Tôi từ từ nhắm mắt lại.

Tôi lại thấy Lãnh Vi, vẫn là ở nhi viện, ấy chưa bao giờ để tâm đến sự độc và lạnh nhạt của tôi, luôn mỉm muốn gần gũi tôi.

Nhưng tôi luôn thờ ơ với ấy.

Ở nơi như thế này, tất cả những đứa trẻ đều đang tranh giành, muốn người ta đưa đi, để sống một cuộc sống bình thường.

Cô ấy tiếp cận tôi, nhất định là có mục đích gì đó.

Cô nhi viện thỉnh thoảng có phát kẹo, số lượng rất ít không đủ cho mỗi người đều có, tôi lại không mọi người thích nên chưa bao giờ chia.

Nhưng thật ra thấy nụ của bọn họ khi ăn kẹo, tôi cũng muốn biết mùi vị của kẹo là như thế nào.

Không ai biết khát khao của tôi, cũng chẳng ai để ý đến.

Tôi quay đầu đi, không muốn thấy nụ vui vẻ như nữa, tôi lại thấy một bàn tay mở ra trước mắt, trên đó có một viên kẹo đủ màu sắc.

Tôi ngẩng đầu lên, Lãnh Vi vẫn mỉm như : “Em rất thích kẹo phải không, thích tại sao không ra?”

Đó là lần đầu tiên tôi chấp nhận lòng tốt của người khác.

Tôi và Lãnh Vi ngồi trên bậc thang, ấy khẽ : “Em biết không? Đôi mắt của em rất giống chị, chị cũng có một đứa em như em, chỉ là…”

Tôi không biết tại sao lại ngẩng đầu lên, tôi thấy nỗi buồn trong mắt ấy, còn có… hình bóng của tôi.

Đây là lần đầu tiên tôi suy nghĩ về giá trị tồn tại của bản thân.

Sau này tôi mới biết, ấy quả thật có một đứa em , đã cùng bố mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe.

Cô ấy tự trách, ấy thương xót tôi, ấy đã vượt qua sự lạnh lùng của tôi hết lần này đến lần khác để đến gần tôi.

Tôi bị tất cả mọi người bỏ rơi, chỉ có ấy là chấp nhận tôi.

Tôi không quan tâm liệu có phải do sự đồng cảm của ấy mà tôi mới nhận của ấy hay không, bởi vì bản chất đối với tôi đã là một điều xa xỉ.

Lãnh Vi đối với tôi, là lòng tốt chưa từng có, là ánh mặt trời trong bóng tối.

Là người thân duy nhất của tôi.

Cho nên Đường Hạo phải chết, vì điều này tôi sẵn sàng trả giá bằng mọi thứ.

 

14

Lúc tỉnh lại, tôi đã ngẩn người trong chốc lát.

Tôi cứ ngỡ mình đã chết, tôi thấy căn phòng bệnh trắng toát, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng.

Cơn đau dày đặc truyền đến từ cơ thể đã kéo tôi trở về thực tại.

Giây tiếp theo, ý thức trở lại.

Thì ra tôi vẫn chưa chết.

Kỳ Giang vội vàng đẩy cửa bước vào. Tôi chàng trai sinh ra đã như ánh mặt trời này, trên mặt râu đã mọc dài hơn, quầng thâm dưới mắt, trông thật tiều tụy.

Thấy tôi tỉnh dậy, ấy thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng em cũng tỉnh rồi, lúc tìm thấy em, người em toàn là máu…”

Tôi chạm vào tay ấy, ấy bảo tôi đừng đậy, cẩn thận đặt tôi nằm xuống.

“Hắn ta đâu rồi?”

“Em Đường Hạo sao? Hắn ta c.h.ế.t rồi.”

Kỳ Giang có vẻ hơi : “Tin tức vừa truyền ra đã chấn , một người lợi như , ngày thường lên tivi đạo mạo đường hoàng, không ngờ sau lưng lại có sở thích bệnh hoạn đến thế, thật không thể ra.”

Tôi khẽ sững sờ.

Đó là suy nghĩ của tất cả mọi người sao, Đường Hạo là người lợi như , vừa có địa vị vừa cao quý.

Nhưng sự đen tối trong lòng họ, thường sâu sắc hơn chúng ta, những người bình thường rất nhiều.

Đặc biệt là khi họ nắm trong tay quyền lực và tiền bạc, họ sẽ càng thêm không kiêng dè.

“Em coi là tự vệ chính đáng phải không?” Tôi hỏi.

Vì tôi chưa chết, tôi nhất định phải sống thật tốt, sống cả phần của Lãnh Vi nữa.

“Đương nhiên rồi, lúc đó huống rất nguy cấp, hơn nữa em đã lập công lớn, thời gian livestream đó đã cung cấp manh mối trực tiếp cho tụi .”

Kỳ Giang cẩn thận ôm tôi vào lòng.

Tôi thở dài, tựa vào vai ấy: “Thật tốt, em còn có thể trở về.”

Hết chương

Nhóm dịch: Team Qi Qi

Edit: Uyển Vĩnh Kim

Beta: Ngọc Kỳ 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...