07
Vì đã giao dịch với ác ma, tôi có sự tự do ngắn ngủi.
Khoảng thời gian hắn ra ngoài chuẩn bị rượu vang đỏ chính là cơ hội tôi phải nắm bắt.
Chỉ cần cơ thể rời khỏi ghế, tôi sẽ có chút sức lực để phản kháng. Ánh mắt tôi hướng về phía màn hình cạnh cửa sổ.
Thiết bị kỹ thuật số tinh vi, mặt sau bằng kính mỏng, thiếu đi vài mảnh cũng khó bị phát hiện.
Không biết hắn sẽ quay lại lúc nào, tôi không dám chần chừ, khó khăn di chuyển, dùng sức bẻ lấy hai mảnh kính, nhét vào khe sofa.
Chỉ cần hắn không kiểm tra màn hình, sẽ không phát hiện ra việc tôi đã .
Chỉ là trong lúc bẻ kính, lòng bàn tay tôi bị cứa, m.á.u nhanh chóng rỉ ra, tôi vội vàng chỉ kịp lau vào mặt sau của sofa.
Tôi vừa trở lại sofa không lâu, hắn đã quay lại. Tôi thấy hắn bưng một cái khay, trên đó có hai ly rượu vang đỏ.
Có vẻ như đây là bữa tối cuối cùng của tôi.
Rõ ràng, đêm nay hắn muốn hoàn thành tác phẩm của mình, hắn đang rất phấn khích.
Hắn cởi trói cho tôi, đưa cho tôi một ly rượu.
Tôi nâng ly về phía hắn, sau đó cố ý rơi ly rượu trong tay, ly rơi xuống đất, chỉ phát ra tiếng “Cop”.
“Xin lỗi, tay tôi hơi run.” Tôi giả vờ cúi xuống nhặt, bị hắn kéo dậy.
Hắn cầm lấy ly rượu của mình, không cho tôi từ chối: “Uống của tôi đi.”
Tôi không còn cách nào khác, đành phải uống một nửa từ tay hắn. Hắn kéo chiếc mặt nạ lên cao hơn một chút, sau đó uống hết chỗ rượu còn lại.
Cùng uống chung một ly rượu xem như là hành thân mật rồi phải không?
Tôi cảm nhận sự ám ảnh sâu sắc trong ánh mắt hắn, và khi hắn tiến lại gần, tay tôi lần mò theo khe hở của ghế sofa.
Tôi nắm chặt mảnh vỡ thủy tinh trong tay, siết chặt đến mức đau đớn.
Tôi chớp lấy thời cơ, khi hắn mất tập trung, tôi đ.â.m mạnh vào gáy hắn ta!
Hắn có chút bất ngờ, vẫn kịp nghiêng người né tránh.
Mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào gáy hắn một vết rách, nó nông, không đủ để c.h.ế.t người.
Kế hoạch của tôi đã thất bại, ngay sau đó, tôi bị hắn đ.ấ.m mạnh vào xương sườn, tôi ngã xuống đất, không biết bao lâu sau mới có thể rõ mọi thứ.
Lồng n.g.ự.c tôi như bị thiêu đốt, mỗi lần hít thở đều là một cơn đau, tôi vẫn chằm chằm vào hắn.
Trong lúc giằng co, chiếc mặt nạ hề của hắn rơi xuống, tôi thấy khuôn mặt đã ám ảnh giấc ngủ của tôi bấy lâu nay.
Đường Hạo.
Trước đây tôi chỉ thấy ảnh hắn một lần.
Cảm mãnh liệt dâng lên trong tôi, tôi thậm chí không phân biệt đó là sợ hãi hay phấn khích.
Tôi đã chờ đợi rất lâu, cuối cùng cũng thấy khuôn mặt của hắn.
08
Những kẻ đi trên lưỡi d.a.o luôn có trực giác như loài thú, muốn g.i.ế.c tôi ư? Cô đánh giá quá cao bản thân rồi.
Gương mặt hắn vốn dĩ đoan chính, tuấn, giờ phút này vì phẫn nộ mà trở nên méo mó, lại còn ẩn chứa một loại hưng phấn dị thường.
Tôi và Đường Hạo kỳ thực là cùng một loại người, chúng tôi có thể dễ như trở bàn tay cho người khác hy vọng, sau đó ung dung ngồi họ tuyệt vọng rồi đến cuối vô vọng.
Thế , lần này tôi đã đánh mất cơ hội g.i.ế.c hắn, cũng đồng nghĩa với việc rất có thể tôi sẽ c.h.ế.t trong tay hắn.
Nhưng kỳ lạ là tôi lại không hề sợ hãi, tôi từ từ nở nụ .
Hắn đưa tay lên vuốt ve mắt tôi, trong ánh mắt là sự điên cuồng và si mê: “Chính là như , thật đẹp.”
Tôi muốn nghiêng đầu né tránh, lại cảm thấy đầu óc nặng như ngàn cân, chỉ một tác nhỏ như mà tôi cũng không tài nào nổi!
Tôi không khỏi về phía Đường Hạo: “Anh bỏ thuốc vào rượu?”
Hắn dịu dàng vỗ nhẹ lên mặt tôi: “Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa.”
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại.
Như chìm vào một giấc mơ dài đằng đẵng.
Trong mơ có một da dẻ trắng nõn, xinh đẹp đang mỉm với tôi.
Cô ấy tên là Lãnh Vi, hơn tôi mười tuổi, là chị mà tôi nương tựa trong nhi viện, bởi vì đôi mắt tôi giống ấy, cho nên ấy luôn hết mực chăm sóc tôi.
Lúc tốt nghiệp đại học, chị vào việc trong công ty mà Đường Hạo vừa tiếp quản, trợ lý riêng cho hắn.
Chị vốn là người ấm áp, luôn tràn đầy sức sống, Đường Hạo chị ấy cũng là điều dễ hiểu.
Thế , Đường Hạo, hay đúng hơn là cả nhà họ Đường, không một ai bình thường.
Vì sự nhu nhược của Đường Hạo đã khiến ba hắn tổn thất một khoản tiền lớn trong kinh doanh, cho nên hắn bị chính ba mình tôi luyện.
Cái gọi là tôi luyện, chính là bắt hắn chính tay g.i.ế.c c.h.ế.t người con mà hắn thương, biến thành kẻ m.á.u lạnh vô .
Sinh mạng của chị mãi mãi dừng lại ở mùa xuân năm ấy.
Chị từng với tôi, dù chúng tôi không có cha mẹ, chị nhất định sẽ cho tôi một mái ấm, cho tôi cuộc sống tốt đẹp hơn.
Cô ấy , dưới sự nỗ lực của chị, một đứa trẻ khó gần như tôi đã một gia đình nhận nuôi ở phương xa.
Cũng vì ấy, tôi đã cố gắng hòa đồng, cố gắng sống thật hạnh phúc.
Sau này, ấy ấy đã , ấy kể cho tôi nghe rất nhiều điều về Đường Hạo, tôi vẫn còn nhớ rõ sự ngọt ngào và cả lo lắng trong ánh mắt ấy khi ấy.
Đúng rồi, trên bụng ấy có một nốt ruồi son nhỏ, vì thế tôi đã đặc biệt tìm người giả một nốt ruồi y hệt, tất cả là vì ngày hôm nay.
Ngày tôi tự mình đứng trước mặt Đường Hạo, báo thù cho chị tôi.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Ngọc Kỳ
Bạn thấy sao?