05
[Tít tít] Sau hai tiếng nhẹ, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Người đàn ông đeo mặt nạ hề bước đến một cách lịch lãm, như thể đang bóc quà, hắn gỡ băng gạc trên mặt tôi ra.
Sau đó, tôi thấy sự hài lòng trong mắt hắn.
Hắn vuốt ve khuôn mặt tôi một cách tỉ mỉ: “Hồi phục tốt đấy, vừa hay kịp lúc.”
Tôi lập tức nổi da gà, tôi liếc những thứ trong bể kính lớn, tôi biết thứ khiến hắn hài lòng chính là khuôn mặt và cái đầu của tôi.
Hắn thậm chí còn tỉ mỉ đến mức, riêng phần đầu trọc cũng phải lựa chọn một riêng.
Trong những ngày tháng ở bên Kỳ Giang, ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều trường hợp, trong đó có một điều thế này, thông thường những vụ án mang tính nghi thức như thế này đều liên quan đến trải nghiệm của hung thủ.
Hành vi cụ thể như , trong lòng hắn nhất định có một bóng hình, hắn đang sao chép ấy.
Tôi mở miệng hỏi: “Có thể cho tôi biết tại sao lại tất cả những điều này không?”
Đây là lần đầu tiên tôi chuyện với hắn sau ngần ấy thời gian, giọng tôi hơi khàn.
Hắn tôi như đang suy nghĩ và cân nhắc điều gì đó, tôi cụp mắt tiếp tục : “Anh đã lên kế hoạch lâu như , tạo ra một vụ án hoàn hảo thế này, chẳng lẽ không muốn tìm một người để chia sẻ sao?”
Kiểu người này sẽ có tính cách thích thể hiện, chưa chắc hắn đã muốn che giấu như mãi.
Hắn từ từ đứng thẳng người, xuống tôi từ trên cao, ánh mắt hắn ló ra từ sau lớp mặt nạ, đó là một loại cuồng nhiệt khó tả.
“Cô đúng, một tác phẩm đẹp như không nên chỉ có mình tôi chiêm ngưỡng.”
Hắn đi đến trước bể kính trong suốt: “Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên của tôi, ấy đã rời bỏ tôi nhiều năm về trước…”
Góc của tôi chỉ có thể thấy bóng lưng hắn, hắn nhẹ nhàng, như thể thật sự đang đối diện với người của mình.
Tất cả những gì hắn sắp đặt, quá phù hợp để dàn dựng một vở kịch.
Khoảnh khắc này, tôi rốt cuộc đã quyết tâm.
Tôi chậm rãi : “Nếu ấy rời bỏ , việc g.i.ế.c ấy là điều nên .”
Hắn đột ngột quay đầu lại, tôi không thấy biểu cảm của hắn, cảm nhận sự ngạc nhiên và bất ngờ của hắn. Tôi thấy các gân xanh trên cổ hắn nổi lên rõ rệt.
06
Tôi biết mình đã chạm vào điểm yếu của hắn. Có thể g.i.ế.c người hàng loạt mà không cảm thấy áp lực, chắc chắn hắn từng trải qua những sự việc khác thường trong quá khứ.
“Anh chắc hẳn có nỗi khổ tâm nào đúng không?”
Tôi ngước hắn, trong mắt thoáng chút thương cảm: “Chắc hẳn rất ấy, nếu không tại sao sau ngần ấy năm vẫn cố gắng để tạo ra bản sao của ấy.”
“Nhưng ấy đã c.h.ế.t rồi, nên buông bỏ đi, hãy thế giới này, những người con khác.”
Tôi hít một hơi thật sâu, thẳng vào hắn: “Họ không hiểu , không hiểu nỗi đau trong lòng , tôi nguyện ý giúp .”
Căn phòng im lặng trong giây lát, hắn chậm rãi lên tiếng: “Cô rất khác với những người phụ nữ kia.”
Tôi không né tránh ánh mắt và cái của hắn, thậm chí còn có chút mong đợi.
Đây là một canh bạc.
Người đàn ông này trông tao nhã, ung dung, kiêu hãnh, việc gì cũng ra dáng nắm chắc phần thắng.
Nhưng chỉ có kẻ cực kỳ tự ti mới dùng cách sao chép này để bù đắp cho những tiếc nuối trong quá khứ của mình.
Hắn là kẻ xấu, là tội phạm, mọi người đều căm ghét và khinh bỉ hắn, không ai có thể hiểu sự điên rồ và cố chấp trong hắn. Liệu hắn có thể từ chối một người hiểu hắn như tôi không?
Tôi đoán hắn ta không thể đâu.
Sự thân mật mà tôi cố ý tạo ra sẽ khiến ta bất giác buông lỏng cảnh giác với tôi.
Trong căn phòng kín như thế này, hắn hoàn toàn mạnh mẽ, còn tôi thì hoàn toàn yếu ớt. Sự khuất phục của tôi cũng sẽ khiến hắn bộc lộ thêm nhiều bản chất thật của mình.
Đây là cơ hội để tôi phản công!
Quả nhiên, hắn từ từ tiến lại gần tôi, sau đó cảnh cáo: “Tôi sẽ cởi trói cho khỏi ghế, đừng điều gì thừa thãi.”
Tôi gật đầu, hơi ngại ngùng: “Tôi có thể đưa ra một cầu không?”
Bị giam nhiều ngày như , tôi thật sự không chịu nổi mùi cơ thể mình nữa.
Hắn vui vẻ đồng ý, bế tôi đến chiếc ghế sô pha bên cạnh. Mặc dù không cởi trói tay chân cho tôi, hắn vẫn vừa giúp tôi lau người, vừa kể cho tôi nghe một câu chuyện.
Tôi cố nén cảm giác khó chịu khi bị một người xa lạ chạm, trong lòng không ngừng tự nhủ rằng, hắn không xem tôi là phụ nữ, chỉ xem như một nguyên liệu mà thôi, lúc này mới ngăn chặn sự ghê tởm theo bản năng.
Hắn , nhiều năm trước, khi hắn vừa tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, hắn đã gặp một nữ sinh viên mới tốt nghiệp, ấy đến ứng tuyển vị trí thư ký.
Áp lực của hắn rất lớn, gia đình lại nghiêm khắc, những cảm tiêu cực thường không thể trút bỏ, sự xuất hiện của nữ sinh viên đã trở thành niềm an ủi duy nhất bên cạnh hắn.
Rất nhanh, hai người họ đã nảy sinh cảm, bị cha mẹ hắn kịch liệt phản đối. Cuối cùng, đã chọn cách ra đi và biến mất khỏi thế giới này.
Bây giờ, hắn ta đã có trong tay tất cả mọi thứ, lại bắt đầu nhung nhớ đến ấy, muốn gặp lại ấy lần nữa.
Tôi im lặng một lát, rồi thở dài.
Nếu như hắn không phải một tên biến thái điên cuồng g.i.ế.c người, thì câu chuyện sẽ vô cùng tốt đẹp.
Tiếc thay…
“Vậy thì thật quá đáng tiếc rồi.”
Hắn chỉ vào bụng dưới của tôi, lẩm bẩm: “Có phải là ý trời? Cô cũng có một nốt ruồi son ở đây.”
Tôi im lặng một lúc, dùng hai tay bị trói vòng qua cổ hắn.
Tốt lắm, hắn thậm chí còn không có ý định né tránh.
Hắn dùng cách này kiểm tra toàn thân tôi, xác định tôi không còn là mối nguy hiểm gì với hắn nữa.
“Tôi biết sẽ không từ bỏ kế hoạch đã ấp ủ bấy lâu nay, có thể đồng ý với tôi một điều kiện không?” Tôi bên tai hắn, như nhân .
“Nói nghe xem nào.”
“Tôi muốn… uống một ly rượu vang đỏ.”
Hắn tôi, ngón tay lướt nhẹ trên nốt ruồi son ấy: “Như mong muốn.”
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Ngọc Kỳ
Bạn thấy sao?