03
Bàn tay hắn lướt qua eo tôi, giống như khi người vuốt ve âu yếm, lại khiến tôi rùng mình sợ hãi.
Tôi bỗng chốc hiểu ra, tôi cứ ngỡ mình đang chiếm ưu thế, thực chất vẫn bị hắn giỡn trong lòng bàn tay.
Hắn muốn tôi sợ hãi, muốn tôi tuyệt vọng, bởi vì chỉ có đôi mắt như mới là sự hoàn hảo cho tác phẩm của hắn.
Hiểu rõ điều này, tôi lại không còn hoảng loạn nữa.
Tôi ngẩng đầu hắn, mỉm nhẹ.
Hắn lại im lặng.
“Chẳng phải muốn có tác phẩm hoàn hảo nhất sao?”
Hắn muốn nắm lấy tay tôi, đã quá muộn, tôi cố ý ngã mạnh xuống đất, má cọ xát vào nền nhà, mang theo một trận đau đớn.
Tôi đã quan sát kỹ, nơi này tuy bài trí tỉ mỉ, mặt đất lại không nhẵn mịn để tăng độ ma sát.
Tôi ngã như , chắc chắn sẽ để lại vết thương trên mặt.
Đương nhiên hắn không quan tâm đến sống c.h.ế.t của tôi, hắn sẽ quan tâm đến tác phẩm, đến nguyên liệu của hắn.
Người đàn ông gầm lên giận dữ, lôi tôi dậy khỏi mặt đất.
Tôi cảm nhận thứ gì đó ấm nóng chảy trên mặt, rồi rơi xuống nền đất.
Là máu.
Vệt m.á.u tươi này là cọng rơm cứu mạng của tôi, dường như lại càng khiến hắn thêm đau đớn.
Hắn giơ tay lên, như muốn tát vào mặt tôi, cuối cùng vẫn siết chặt nắm , đ.ấ.m mạnh vào bụng tôi.
Cơn đau dữ dội ập đến, dạ dày co thắt khiến tôi gần như không thể đứng vững, tôi lại bật .
Thở hổn hển, tôi ngã gục xuống đất.
Tôi đã tìm ra điểm yếu của hắn.
Điều này có nghĩa là tôi đã có thêm tự tin để đối phó với hắn.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Anhs Mai
Beta: Ngọc Kỳ
04
Suốt mấy ngày sau đó, tôi bị trói chặt trên ghế, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Hắn còn gia cố thêm cả cái ghế để đề phòng việc tôi tự bản thân.
Thật nực , cứ như thể vai trò của chúng tôi đã bị đảo ngược .
Tôi điên cuồng muốn tự mình, còn hắn thì dịu dàng bôi thuốc cho vết thương, đút cho tôi ăn, không một chút mất kiên nhẫn.
Mỗi lúc như , hắn lại trò chuyện với tôi. Ngay cả khi tôi im lặng, không thèm đoái hoài, hắn vẫn có thể tự mình huyên thuyên. Hơn nữa, hắn dường như am hiểu mọi thứ.
Hắn phong độ ngời ngời, lịch thiệp nhã nhặn. Nếu không phải vì cơn đau trên cơ thể, có lẽ tôi đã tin rằng hình ảnh hắn mất bình tĩnh chỉ là ảo giác.
Nhưng tôi cũng không hẳn là chịu thiệt, ít nhất tôi cũng nhận ra hắn thích kiểm soát mọi thứ, dễ dàng nổi giận khi có chuyện nằm ngoài dự liệu.
Trong bóng tối, tôi về phía cái thùng phi kia. Những phần cơ thể ghép nối lại với nhau vẫn đứng im lìm ở đó. Không có ánh sáng, chúng như thể không tồn tại.
Nhưng cũng chính vì bóng tối, tôi luôn cảm thấy nơi đó như một cái hố đen muốn nuốt chửng tôi .
Chỉ khi hắn đến, ánh sáng mới thắp lên, mới có người chuyện với tôi, mới có thể cho tôi một chút cơ hội thở dốc giữa bóng tối và im lặng bao trùm.
Dần dần, tôi nhận ra mình có chút mong chờ hắn đến.
Tôi biết điều này là sai trái. Tôi tự nhủ mình không phép bị vẻ ngoài ôn hòa và chu đáo của hắn đánh lừa.
Tôi biết đến hội chứng Stockholm. Con người có bản năng thích những người mang đến cho họ hơi ấm, đặc biệt là trong tuyệt vọng tăm tối.
Làm sao tôi có thể chống lại bản năng của chính mình?
Tôi cố gắng chuyển hướng sự ý, và rồi tôi phát hiện ra rằng khoảng thời gian hắn đến mỗi ngày đều khác nhau. Vì , hắn chắc chắn là người có thời gian việc tự do.
Giàu có, nhàn hạ, lịch thiệp, những người đàn ông như thường không bị nghi ngờ là hung thủ. Và với kiến thức uyên bác cùng IQ cao, hắn có thể thực hiện những tội ác gần như hoàn hảo trước đó.
Ý chí của tôi bắt đầu suy sụp. Bởi vì đối thủ lần này quả thực quá mạnh rồi.
Hơn nữa, chỉ vài ngày tới, vết thương trên mặt tôi sẽ lành hẳn.
Tôi biết hắn sẽ không cho tôi cơ hội thứ hai để tự bản thân nữa.
Hết chương
Nhóm dịch: Team Qi Qi
Edit: Uyển Vĩnh Kim
Beta: Ngọc Kỳ
Bạn thấy sao?