12
Tôi không nhắc lại chuyện ly hôn với Giang Tùy Chu nữa.
Dù đã bị tôi đến mức mất hết phòng bị, tôi cũng không đề cập lại.
Tôi đang chờ.
Chờ đến khi cuộc hôn nhân này không thể cứu vãn nữa.
Hình ảnh Giang Tùy Chu bế Diệp Tiểu Noãn rời đi, không biết do ai lan truyền, đã đến tai rất nhiều người.
Người đầu tiên chỉ trích là bố mẹ .
Họ chỉ có hai cầu: Thứ nhất, xin lỗi nhà họ Ôn; thứ hai, cắt đứt mọi liên lạc với Diệp Tiểu Noãn.
Giang Tùy Chu không đồng ý bất kỳ cầu nào.
Kết quả, người gần ba mươi tuổi như bị cha dùng gia pháp đánh đến nhập viện.
Mẹ của Giang Tùy Chu gọi điện cho tôi, khóc lóc hỏi tôi phải sao, nhờ tôi khuyên .
“Nó nghe lời con nhất mà!”
“Nhưng giờ đây, người nó không muốn gặp nhất chính là con.”
Khi tôi xé tan mọi thể diện, khi tất cả mọi người đều sai, thì dù lựa chọn của có sai lầm thế nào, cũng sẽ cố chấp đến cùng.
Đó có lẽ là niềm tự tôn đáng thương của .
Người thứ hai công kích Giang Tùy Chu là nhà họ Ôn.
Thương vụ mà Giang Tùy Chu đã nỗ lực suốt nửa năm để đàm phán đã bị nhà họ Ôn giành mất.
Chị nhà họ Ôn chỉ một câu: “Cậu nghĩ cậu xông vào nhà họ Ôn, can thiệp chuyện nội bộ của chúng tôi, lại còn công khai bế của Ôn Húc đi, mà không phải trả giá sao?”
Chuyện này buộc Giang Tùy Chu phải quay về xử lý công việc dù đang bệnh.
Nghe các cổ đông có nhiều ý kiến lớn.
Nghe quyền quyết định của Giám đốc Giang đang lung lay.
Nghe đã không rời công ty suốt 48 giờ.
Sau đó, Diệp Tiểu Noãn liên lạc với tôi.
Giọng ta mang vẻ nhẫn nhục chịu đựng và sự bướng bỉnh yếu ớt.
“Hứa tổng, tôi sẽ rời đi. Hy vọng chị giúp Giang tiên sinh vượt qua khó khăn này. Tôi không muốn ấy bị chỉ trích vì tôi. Chúng tôi trong sạch, chị tin hay không thì tùy, trước nay những gì bẩn thỉu đều là do các người!”
“Đồ ngốc!”
Nếu ta có thể thấy, tôi thực sự muốn giơ ngón giữa với ta.
Tôi cúp máy, xóa và chặn mọi liên lạc với ta.
Nghe ta đã dùng lời lẽ tương tự với chị họ Ôn và Ôn Húc.
Những lời đó không để lại chút dấu ấn nào trong đầu chị họ Ôn.
Nhưng lại khiến Ôn Húc tổn thương nặng nề.
Vì , chị họ Ôn đã tịch thu điện thoại của ta và gửi ta ra nước ngoài.
Dù Diệp Tiểu Noãn nghe đầy cảm , theo tôi biết, ta sống không hề dễ dàng ở Giang thị.
Cô ta nhiều lần cố gặp Giang Tùy Chu, đến gần cũng không .
Giang Tùy Chu coi ta như không khí, ngay cả khi ta ngã ngay trước mặt, cũng không thèm .
“Nhưng ấy vẫn không sa thải Diệp Tiểu Noãn, tại sao?”
Vì ta không muốn thừa nhận mình sai.
Như một đứa trẻ bướng bỉnh, dù bị đánh vì xé sách, vẫn vừa khóc vừa xé.
Diệp Tiểu Noãn chính là cuốn sách bị xé đó.
Người thứ ba công kích Giang Tùy Chu là bố tôi.
Yêu cầu rất đơn giản.
“Bảo chúng nó ly hôn. Sau này nếu gặp nhau trong công việc còn có thể hợp tác. Nếu không thì trở mặt luôn.
“Nhà họ Hứa chúng ta không thể chịu nổi sự mất mặt này.”
Trên bàn đàm phán, Giang Tùy Chu đứng dậy bỏ đi, mặc cho bố chửi mắng, không quay đầu lại.
Sau đó không ai liên lạc với .
Mẹ lại gọi điện cho tôi, vừa cầu xin vừa trách móc.
“Dương à, dù sao cũng là cảm nhiều năm, nhất định phải đến bước này sao?
“Tùy Chu vẫn thích con, mẹ ra , dù bị ép đến mức này, nó cũng không chịu ly hôn.
“Con nhất định phải đẩy nó xuống vực sao?
“Dương à, mẹ xin con, gọi cho Tùy Chu đi, nó chắc chắn sẽ nghe máy của con!”
Thực ra không cần.
Giang Tùy Chu đang ở ngoài cửa nhà tôi.
Từ khi tôi đóng cửa sổ thấy đến giờ, đã ba tiếng trôi qua, chỉ dựa vào xe, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Anh không tiến lại gần, cũng không che giấu sự hiện diện của mình.
Cứ đứng trơ trọi ở đó.
Khi tôi lên tầng hai và kéo rèm lại, ngước lên, ánh mắt chạm vào tôi.
Bạn thấy sao?