Giang Tùy Chu sững người.
Ánh mắt dừng lại rất lâu trên tờ giấy, sau đó tôi.
"Em muốn ly hôn?"
"Đúng ."
"Hứa Dương, em định loạn đến mức nào nữa?
"Chẳng lẽ phải để giữa và Diệp Tiểu Noãn thực sự xảy ra chuyện gì, em mới cảm thấy hợp lý sao?"
Tôi bình tĩnh ngồi đối diện .
"Thật kỳ lạ, rõ ràng biết một số chuyện là vượt giới hạn, vẫn . Anh từng bước thử thách giới hạn của tôi, từng bước hạ thấp nó.
"Tôi cứ nghĩ sự bao dung của tôi sẽ khiến trân trọng tôi hơn, lại nghĩ rằng tôi nên bao dung nhiều hơn nữa.
"Hóa ra bất kể là người thế nào, họ cũng sẽ nước lấn tới.
"Giang Tùy Chu, muốn quản chuyện của họ thì cứ quản, muốn người thứ ba thì cứ .
"Nhưng đừng giảng đạo lý hay cảm với tôi. Tôi không cần mấy thứ đó!"
Trước đây tôi mù quáng, giờ đây tôi tỉnh táo đến mức chính tôi cũng sợ hãi.
Nhưng Giang Tùy Chu không đồng ý ly hôn.
"Nếu em để ý sự tồn tại của Diệp Tiểu Noãn, sẽ điều ấy khỏi văn phòng tổng giám đốc, sắp xếp lại công việc cho ấy.
"Nhưng Hứa Dương, với ấy thực sự không có gì cả.
"Mọi sự chăm sóc dành cho ấy đều là vì nể mặt Ôn Húc, hoàn toàn không liên quan đến cảm riêng tư."
Tôi gật đầu.
"Được, tôi biết rồi. Vậy bây giờ chúng ta có thể ly hôn chưa?"
Sắc mặt Giang Tùy Chu tối sầm.
"Em nhất định phải cố chấp như sao?"
"Giang Tùy Chu, tôi đã nhịn rồi!" Tôi nghiêng người về phía trước, thẳng vào .
"Anh đi tìm ấy, tôi nhịn. Anh chuyện với ấy, tôi nhịn. Anh đi dạo với ấy, tôi nhịn. Thậm chí, tôi có thể tiếp tục nhịn, vì không đến mức gì vượt ranh giới.
"Nhưng tôi chỉ ngăn cản một lần, vào ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta. Vậy mà không ngại lừa tôi, không ngại đợi tôi ngủ để lén đi.
"Tôi là thứ gì rẻ mạt lắm sao?
"Hay vì tôi nhịn quá nhiều lần, nghĩ tôi hiền lành nên có thể tùy ý bắt nạt?"
Tôi đứng dậy.
"Giang Tùy Chu, cuộc hôn nhân này, tôi nhất định phải kết thúc!"
10
Hôm đó, tôi và Giang Tùy Chu không đạt thỏa thuận ly hôn.
Trong mắt , mong muốn ly hôn của tôi chỉ là sự ngang ngược vô lý.
Để xoa dịu cơn giận của tôi, đã điều Diệp Tiểu Noãn lên tầng 12.
Cô thân hỏi: "Vậy đến giờ ấy vẫn không tin cậu thật sự muốn ly hôn?"
"Không, ấy tin!"
Nếu không, ta sẽ không đến Diệp Tiểu Noãn.
Nhưng chính vì chuyện này xảy ra sau khi tôi đề nghị ly hôn, nên nó hoàn toàn vô nghĩa.
"Nếu ta nhất quyết không đồng ý ly hôn, cậu định gì?"
"Anh ta sẽ đồng ý!"
Ngày hôm đó, tôi cờ gặp Ôn Húc.
Tôi vốn không định chào hỏi.
Nhưng ta gọi tôi lại.
"Hứa Dương, xin lỗi!"
Tôi quay đầu , cầm ly rượu, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt chán chường.
Anh : "Từ giờ tôi sẽ không phiền hai người nữa. Tôi và Diệp Tiểu Noãn chia tay rồi!"
Câu khiến tôi nhướng mày.
Ôn Húc sững lại, sau đó khổ.
"Lần này là thật."
"Chị tôi đúng, nếu Diệp Tiểu Noãn thật sự muốn ở bên tôi, ấy nên chủ tiếp với gia đình tôi, tìm cách hóa giải mâu thuẫn. Nhưng ấy luôn mang thành kiến, chỉ cần gia đình tôi thể hiện chút cảm nào đó, ấy liền như mình bị sỉ nhục ghê gớm lắm.
"Nhưng bố mẹ ấy cũng từng xét nét, soi mói tôi. Tôi chẳng phải vẫn phải giả lả, nhẫn nhịn hay sao?
"Sao ấy lại không thể?"
"Cô ấy dường như luôn tính toán từng li từng tí, ấy cho đi một thì bắt tôi phải trả lại gấp trăm lần. Tôi phải vô điều kiện chiều chuộng, thương ấy, nếu không là tôi tệ bạc với ấy.
"Chỉ vì gia đình tôi giàu hơn sao?"
Tôi không gì, trong lòng thầm đồng .
Có lẽ, Diệp Tiểu Noãn thật sự nghĩ như .
Cô ta yếu đuối, nên ta có lý.
Cô ta coi mình là nạn nhân, nghĩ rằng ai cũng muốn tổn thương ta.
Cô ta luôn đầy gai nhọn với mọi người, ngay cả với Ôn Húc cũng không ngoại lệ, lại duy nhất để lộ sự mềm yếu trước Giang Tùy Chu.
Thật sự rất kỳ lạ.
Tôi không bình luận gì về lời than phiền của Ôn Húc.
Bạn thấy sao?