Anh Diệp Tiểu Noãn tâm trạng không tốt, không muốn về nhà, nên ở lại chơi bida với ấy suốt đêm.
“Cô ấy bảo về trước. Nhưng nửa đêm nửa hôm, ấy là con , Ôn Húc đã giao ấy cho , không thể không quan tâm .”
Dường như mọi chuyện của tất cả mọi người đều hợp hợp lý, chỉ có tôi là đang suy nghĩ lung tung.
Nhưng khi từ bên ngoài vào.
Điều đó là không đúng.
Chỉ là nó chưa sai đến mức không thể cứu vãn.
Vậy nên tôi phải chịu đựng sao?
Dựa vào cái gì chứ?
06
Giang Tùy Chu và Ôn Húc cãi nhau.
Tôi nhận tin này vào ngày thứ tư của chuyến công tác.
Cô thân gửi cho tôi một đoạn video.
Trong video, Giang Tùy Chu dùng áo khoác quấn lấy Diệp Tiểu Noãn, ôm ấy vào lòng.
Ôn Húc lạnh mặt đuổi theo.
“Đứng lại, ấy là tôi.”
Giang Tùy Chu với vẻ mặt lãnh đạm, quay lại liếc ta một cái, ánh mắt đầy chế giễu.
“Ôn Húc, nếu cậu không thể quản người nhà mình, nếu cậu không bảo vệ ấy, thì tôi phải đưa ấy đi!”
Nghe chị của Ôn Húc đã tìm gặp Diệp Tiểu Noãn, đưa ấy một tấm séc và một lời mời việc từ công ty nổi tiếng ở nước ngoài, cầu ấy rời đi.
“Cậu cũng biết sức ép của chị hai Ôn Húc mà, chị ấy thẳng thắn với Diệp Tiểu Noãn rằng ấy không thể nào bước chân vào nhà họ Ôn. Thay vì lãng phí tuổi trẻ bên một người đàn ông, ấy nên tìm kiếm một tương lai tốt hơn cho bản thân.”
Chị nhà họ Ôn, nổi tiếng quyết đoán và mạnh mẽ, là hình mẫu lý tưởng của chúng tôi.
Chị ấy những lời như cũng không bất ngờ.
Dù sao tôi cũng vừa nhận tin nhắn từ chị ấy.
Chỉ một câu: “Quản chặt Giang Tùy Chu, hoặc tôi thay quản!”
Tôi gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn.
Tôi nhớ, khi bố mẹ nhà họ Ôn phản đối kịch liệt chuyện cảm của Ôn Húc, chị ta không một lời.
Chị ấy vốn không quan tâm đến mấy chuyện đương.
Nhưng giờ đây chị ấy đã ra mặt, chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Tôi gọi đến phòng thiết kế, hỏi thăm về hình việc của Diệp Tiểu Noãn gần đây.
“Cô ấy đã nghỉ cả tuần nay.”
“Ai duyệt phép cho ấy?”
“Cô ấy không xin phép.”
“Rồi sao nữa?”
Đầu dây bên kia im lặng.
Tôi chỉ cảm thấy thái dương mình giật mạnh.
“Thông báo với ấy, công ty tôi chấm dứt hợp đồng lao với ấy.”
Nghỉ không phép ba ngày đã đủ để tự chấm dứt hợp đồng, huống chi ấy đã nghỉ cả tuần mà không hề bị ảnh hưởng.
Tôi không ngờ, hóa ra ấy lại có đặc quyền như ở công ty của tôi.
07
Hợp đồng lao hủy vào buổi sáng, còn cuộc gọi từ Giang Tùy Chu đến vào buổi chiều.
Vừa mở miệng, đã kết tội.
“Hứa Dương, em quá đáng rồi!
“Từ khi nào em cũng bắt đầu cậy quyền thế để ức hiếp người khác như ?
“Nếu em không vui thì cứ nhắm vào , cần gì phải khó ấy?
“Trong mắt em, bóp chết ấy dễ dàng như bóp chết một con kiến đúng không?
“Hứa Dương, em thật thất vọng!”
...
“Nói xong chưa?”
Tôi lạnh giọng ngắt lời .
“Trong lúc đang gào thét với em, có biết rằng ấy đã nghỉ không phép cả tuần nay không?”
Giang Tùy Chu kìm nén cơn giận.
“Anh không tin em không biết chuyện xảy ra ở nhà họ Ôn. Hứa Dương, em cũng là phụ nữ, chẳng lẽ không có chút đồng cảm nào sao?”
Tôi gật đầu nhẹ.
“Ừ, giờ thì em hiểu vì sao Diệp Tiểu Noãn lại dám như . Là do tiếp sức, đúng không? Khiến ấy nghĩ rằng ở công ty của em, ấy muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, chẳng cần lý do.
“Xin lỗi, không chỉ ấy không có đặc quyền đó, mà ngay cả cũng không có quyền đó.
“Diệp Tiểu Noãn, em chắc chắn sa thải. Nếu thương ấy thì hãy đưa ấy vào vòng tay của mà che chở. Anh có muốn tặng cả công ty cho ấy, em cũng không ý kiến.
“Nhưng Giang Tùy Chu, không có quyền chủ em!”
Bạn thấy sao?