Người Thứ Ba – Chương 2

Chiếc áo khoác đặt trên ghế sô-pha đã biến mất.  

 

Tim tôi đột ngột thắt lại, đứng lặng tại chỗ.  

 

Hầu như không cần suy nghĩ, tôi biết Giang Tùy Chu đã đi đâu.  

 

Nhưng tôi vẫn gọi cho ấy.  

 

Vài giây chờ đợi, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.  

 

“Alo, Tổng Giám đốc Hứa?”  

 

Tôi nghiến chặt răng, khó chịu nhắm mắt lại.  

 

Mở mắt ra, tôi lạnh giọng hỏi: “Giang Tùy Chu đâu?”  

 

“Tôi đau bụng, Giang tiên sinh đang giúp tôi nấu trà gừng đường đỏ.”  

 

Giọng Diệp Tiểu Noãn chậm rãi, rất nhỏ, còn mang theo âm mũi.  

 

Nhưng tôi lại như bị ai đó gõ mạnh một tiếng trống lớn, màng nhĩ cũng rung lên.  

 

“Tổng Giám đốc Hứa, xin lỗi, lại phiền hai người. Tôi biết...”  

 

“Cô không biết!”  

 

Lời của Diệp Tiểu Noãn vẫn chưa hết, tôi đã mất kiên nhẫn để nghe tiếp.  

 

Tôi bật lạnh lùng.  

 

“Diệp Tiểu Noãn, chẳng lẽ không có người thứ ba tham gia, thì mối quan hệ của các người không tiếp tục sao?  

 

“Dù là với tư cách sếp của , hay vợ của Giang Tùy Chu, Diệp Tiểu Noãn, tôi thấy phiền rồi!”  

 

03

 

Thực ra, người đầu tiên Diệp Tiểu Noãn phiền là Giang Tùy Chu.  

 

Lần đầu tiên ta gọi điện cho là để hỏi Ôn Húc có đang ở cùng không.  

 

Giang Tùy Chu : “Không.”  

 

Diệp Tiểu Noãn im lặng một lúc.  

 

“Vậy... Giang tiên sinh, có biết ấy đang ở đâu không?”  

 

“Không biết.”  

 

Giang Tùy Chu trả lời dứt khoát, thậm chí có chút lạnh nhạt.  

 

Sau đó, Ôn Húc trách Giang Tùy Chu vì không chịu giúp ấy che giấu.  

 

Giang Tùy Chu liếc ấy một cái.  

 

“Đây là lần đầu cũng là lần cuối, sau này đừng lấy mấy chuyện vớ vẩn này phiền tôi nữa!”  

 

Lời này có tác dụng, không hoàn toàn.  

 

Sau đó, Diệp Tiểu Noãn vẫn gọi điện cho Giang Tùy Chu.  

 

Mỗi lần đều là để dò tung tích của Ôn Húc.  

 

Giang Tùy Chu vẫn nghe máy.  

 

Bởi vì Ôn Húc năn nỉ : “Coi như dỗ trẻ con đi, trả lời ấy vài câu thôi. Cô ấy ấy mà, không có chút cảm giác an toàn nào.”  

 

Có một khoảng thời gian, Giang Tùy Chu chán đến mức chỉ cần nghe tiếng chuông điện thoại đã cau mày.  

 

Tôi còn thấy khá buồn .  

 

An ủi : “Trẻ con mà, đương ai chẳng thế.”  

 

Mọi thứ thay đổi từ lúc nào nhỉ?  

 

Chắc là từ khi nhà họ Ôn bắt đầu phản đối chuyện cảm của họ.  

 

Hôm đó hình rất căng thẳng.  

 

Ôn Húc gọi cho Giang Tùy Chu, bảo đến nhà họ Ôn đón Diệp Tiểu Noãn đi.  

 

Tôi đã đi cùng .  

 

Diệp Tiểu Noãn khóc rất lâu trong xe.  

 

Giang Tùy Chu thì hút rất nhiều thuốc bên ngoài.  

 

Từ đó, thái độ của đối với Diệp Tiểu Noãn dần trở nên dịu dàng.  

 

Tôi nhận ra điều này qua một cuộc điện thoại.  

 

Hôm đó, trước khi về nhà, Giang Tùy Chu gọi điện hỏi tôi có muốn ăn gì không.  

 

Tôi không.  

 

Sau đó đột nhiên lại muốn ăn bánh ở cửa tiệm gần nhà, nên tôi gọi lại cho .  

 

Hiện lên "đang trong cuộc gọi."  

 

Mười phút sau, tôi gọi lại, vẫn đang trong cuộc gọi.  

 

Cho đến khi về nhà, điện thoại vẫn đang áp bên tai.  

 

Phải gần mười lăm phút sau, mới cúp máy.  

 

Tôi hỏi chuyện với ai.  

 

Anh đáp: “Diệp Tiểu Noãn.  

 

“Cãi nhau với Ôn Húc, khóc mãi không ngừng.”  

 

Tôi ngẩn người, khá bất ngờ.  

 

Giang Tùy Chu vốn không phải là người kiên nhẫn.  

 

Nhưng hôm nay lại nghe Diệp Tiểu Noãn than thở suốt gần một tiếng.  

 

“Sao ấy lại với ?”  

 

“Chắc là muốn đồng cảm với ấy, rồi đi mắng Ôn Húc chứ gì!”  

 

Vì câu đó, một thời gian dài tôi không để tâm đến việc họ liên lạc thường xuyên.  

 

Và khi thời gian ấy trôi qua, họ dường như trở nên thân thiết hơn.  

 

“Sao ấy lại rót rượu từ cốc của ?”  

 

“Anh cũng nhắc nhở ấy nhiều lần rồi, cứ như trẻ con .”  

 

Tôi mãi nhớ vẻ mặt của Giang Tùy Chu khi câu đó, lắc đầu thở dài, nửa bất lực nửa buồn , đôi mắt dịu dàng, khóe miệng nhếch lên.  

 

Giống như... giống như một người cha tốt, chiều đứa trẻ vô điều kiện. 

 

04

 

Giang Tùy Chu về nhà sau một tiếng rưỡi.  

 

Nếu ấy đến nhà Diệp Tiểu Noãn, thì từ đó về đây không cần đến bốn mươi phút.  

 

Nhưng lại mất một tiếng rưỡi.  

 

Tôi không muốn suy đoán đã có chuyện gì xảy ra từ khi tôi cúp điện thoại đến lúc trở về nhà.  

 

Tôi chọn cách hỏi thẳng.  

 

Giang Tùy Chu trông rõ ràng mệt mỏi.  

 

Anh ngồi trên ghế sô-pha, khom lưng, tay chống lên đầu gối.  

 

Anh : “Em không nên gọi cuộc điện thoại đó!”  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...