Người Thứ Ba – Chương 1

Bảy năm bên nhau, tôi mới biết Giang Tùy Chu có một mối đầu khó quên.  

 

ấy chỉ vì có trải nghiệm tương tự mối đầu của mà khiến mất kiểm soát, không màng đến mọi thứ.  

 

Thậm chí, ngay cả vào ngày kỷ niệm cưới của chúng tôi, cũng lừa dối tôi để trốn đi.  

 

Vậy thì, tôi muốn hỏi một câu:  

 

Nếu đã si như , thì còn tìm đến tôi gì?  

 

Chẳng lẽ tôi là thứ gì rẻ mạt lắm sao?  

 

01

 

Hôm nay là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và Giang Tùy Chu, tôi cảm thấy rất vui.  

 

Chúng tôi đều hoãn công việc lại để dành thời gian cho nhau.  

 

Giang Tùy Chu đã đặt nhà hàng, mua hoa, và tặng tôi một món quà.  

 

Sau bữa ăn, ấy hỏi tôi muốn đi đâu hay gì, đều sẽ theo ý tôi.  

 

Tôi : “Về nhà thôi!”  

 

Xem phim, trò chuyện, so với sự ồn ào bên ngoài, tôi thích hai người yên tĩnh ở bên nhau hơn.  

 

Tôi đang cắt trái cây trong bếp, còn ấy mở rượu vang trong phòng khách.  

 

Mơ hồ, tôi như nghe thấy ấy đang chuyện điện thoại.  

 

Hình như có chuyện gì đó khiến giọng trở nên trầm thấp.  

 

“Có chuyện gì ?”  

 

Khi tôi rửa tay xong và bước ra, ấy đã thay áo sơ mi, đang cài cúc áo.  

 

“Ôn Húc lại cãi nhau với Diệp Tiểu Noãn, đi xem sao.  

 

“Em gọi điện cho Diệp Tiểu Noãn hỏi ấy đang ở đâu nhé.”  

 

Lời này khiến tác lau tay của tôi khựng lại.  

 

Tôi ngẩng đầu lên, im lặng Giang Tùy Chu thật lâu mà không gì.  

 

Cho đến khi cầm lấy áo khoác.  

 

Bất chợt, tôi hỏi: “Anh có phải thích Diệp Tiểu Noãn không?”  

 

Tôi muốn hỏi, thích Diệp Tiểu Noãn, hay thích Ôn Húc?  

 

Tôi không hiểu, rốt cuộc là Ôn Húc và Diệp Tiểu Noãn đang nhau, hay là Ôn Húc, Diệp Tiểu Noãn, và Giang Tùy Chu cả ba người nhau?  

 

Tại sao mỗi lần họ cãi nhau đều cần đến sự tham gia của Giang Tùy Chu?  

 

Đây đã là lần thứ ba trong nửa tháng này rồi.  

 

Tôi bực bội, có cả đống lời muốn trách móc.  

 

Nhưng chỉ cần một ánh mắt của Giang Tùy Chu, tôi lập tức im lặng.  

 

Anh khựng lại, quay đầu tôi.  

 

Ánh mắt đó lạnh lùng, nhạt nhẽo, như một chậu nước đá dội thẳng vào mặt tôi.  

 

Anh ném áo khoác trở lại ghế sô-pha.  

 

“Nếu em không muốn đi thì thẳng, không cần phải những lời như . Nếu để người khác nghe thấy, chuyện của Diệp Tiểu Noãn và Ôn Húc chỉ càng thêm khó xử thôi!”  

 

Nói xong, cầm điếu thuốc ra ban công.  

 

Tôi đứng yên tại chỗ, cứng đờ.  

 

Lúc nhận ra mọi chuyện, tôi cảm thấy uất ức.  

 

đã theo ý tôi, không rời đi, điều đó cũng không khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn, ngược lại còn thêm đau lòng.  

 

02

 

Ôn Húc là thân từ nhỏ của Giang Tùy Chu.  

 

Diệp Tiểu Noãn là trợ lý thiết kế tại công ty tôi.  

 

Họ bắt đầu nhau từ một năm rưỡi trước.  

 

Ba tháng đầu, hai người vô cùng quấn quýt.  

 

Sau đó dù có mâu thuẫn, cũng không đáng kể.  

 

Cho đến khi nhà họ Ôn bắt đầu phản đối.  

 

Cho đến khi lòng tự trọng của Diệp Tiểu Noãn bị chà đạp.  

 

Thế là, hai người họ thành oan gia, không chia tay cũng chẳng sống hòa thuận nổi.  

 

Mỗi lần cãi nhau, hoặc là Ôn Húc quay lưng bỏ đi, hoặc là Diệp Tiểu Noãn xóa số, chặn liên lạc rồi mất tích.  

 

Ôn Húc không chịu cúi đầu hòa, lại lo lắng cho Diệp Tiểu Noãn.  

 

Thế nên nhờ cậy Giang Tùy Chu đi tìm ấy.  

 

Diệp Tiểu Noãn thì có đầy tâm sự và ấm ức, không chịu cúi đầu rõ với Ôn Húc.  

 

Thế là lại nhờ Giang Tùy Chu cầu nối.  

 

Một lần, hai lần, ba lần...  

 

Rốt cuộc là ai dính nghiện chuyện này, tôi không biết.  

 

Tôi chỉ biết, trong ngôi nhà này, tôi ngày càng thường xuyên nghe thấy: “Ôn Húc và Diệp Tiểu Noãn lại cãi nhau rồi!”  

 

Đến mức ngay cả trong giấc mơ tôi cũng như nghe thấy âm thanh đó.  

 

Tôi không biết mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào.  

 

Giang Tùy Chu không quay về phòng.  

 

Tôi nghĩ ấy ở trong thư phòng hoặc phòng ngủ phụ, cho đến khi tôi giật mình tỉnh dậy và xuống lầu uống nước.  

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...