17
Hôm nay, Lục Phỉ muốn đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra.
Tôi trêu .
“Bây giờ mới đi có muộn quá không? Lỡ đâu bác sĩ giỏi quá, em khôi phục trí nhớ, rồi phát hiện ra trước đây em không hề thì sao?”
Ngón tay Lục Phỉ đan chặt lấy tay tôi, đầu ngón lạnh buốt.
“Trước đây không , bây giờ , sau này cũng là đủ rồi. Anh không tham lam.”
Đến bệnh viện, Lục Phỉ chỉ đơn giản kể với bác sĩ rằng tôi bị mất trí nhớ.
Tôi không nhiều lời.
Vì tôi là hồn xuyên, đâu phải mất trí.
Đáng lẽ phải tìm thầy bói chứ không phải bác sĩ.
Bác sĩ hỏi tôi có chỗ nào khó chịu, tôi cũng thật thà.
“Em thấy tâm trạng mình càng ngày càng thất thường.” Tôi liếc sang Lục Phỉ, “Như ấy này. Khi ấy im lặng, em chỉ muốn tát cho mấy cái bắt chuyện. Khi ấy mở miệng, em lại muốn đá cho mấy cú bảo ấy im đi.”
Đặc biệt là hôm qua.
Lục Phỉ chỉ một câu rất bình thường, lửa giận của tôi lập tức bùng lên.
Đập ầm ầm đủ thứ.
Anh thì thản nhiên đi sau dọn dẹp, còn : “Muốn đập gì thì cứ đập, thiếu thì mua thêm.”
Nghe tôi càng nổi cáu.
Cầm đồ lên ném thẳng vào người , suýt nữa hôm nay người đi khám phải là rồi.
Cảm này trước giờ ở bên Giang Nhượng tôi chưa từng có.
Nếu không phải nghi ngờ cơ thể này bị rối loạn hormone, chắc chắn tôi đã không đồng ý theo Lục Phỉ đến bệnh viện.
Bác sĩ chuyên nghiệp đến mức nhịn .
Lục Phỉ vẫn điềm tĩnh, như thể quen rồi, thậm chí còn : “Vợ à, sau này cứ trực tiếp tay, khỏi phải nghĩ nhiều.”
Nghe gọi tôi là vợ, tôi thuận miệng gọi lại “chồng”, vốn là chuyện bình thường.
Nhưng lại không cho, còn nghiêm túc : “Gọi ‘chồng’ không phải duy nhất, phải gọi là ‘Lục Phỉ’.”
Nghiêm trọng đến mức tôi chỉ muốn đập ngay tại chỗ.
Bác sĩ ho nhẹ một tiếng.
“Nguyên nhân ảnh hưởng cảm có nhiều, tôi cho xét nghiệm hormone…”
Lục Phỉ cắt lời: “Phiền bác sĩ giúp một cái kiểm tra toàn diện luôn.”
“Được.”
Bác sĩ nhanh chóng đổi phiếu, rồi do dự :
“Thật ra… theo thống kê, dù là vợ chồng thương đến mấy, cả đời cũng sẽ có vài chục lần muốn bóp chết nhau, hai người cũng không cần quá lo.”
Tôi thầm thở dài, đúng là kiểu kỳ lạ.
Lục Phỉ thì nghiêm túc quay sang hỏi tôi: “Em đã từng muốn bóp chết chưa?”
Tôi khó xử.
“… Rồi.”
Anh lại vui vẻ nắm tay kéo tôi ra khỏi phòng khám.
Trước khi đi, bác sĩ còn nhấn mạnh: “Ngài không cần tôi cũng cho ngài một tờ phiếu kiểm tra sao?”
Kết quả kiểm tra xong, mọi thứ bình thường.
Lục Phỉ yên tâm đưa tôi về.
Nhưng chính lại không bình thường, cứ lặp đi lặp lại hỏi tôi có thật từng muốn bóp chết không.
Ăn cơm thì hỏi, đi dạo cũng hỏi, tắm rửa hỏi, thậm chí lúc chuyện kia cũng hỏi!
Nếu không nghĩ cái lưỡi còn có nhiều công dụng, tôi thật sự muốn nhổ luôn của cho xong.
18
Thám tử tư gửi tin nhắn đến.
Tôi liếc rồi lập tức tắt điện thoại.
Lục Phỉ hỏi: “Sao không xem?”
“Sợ lại nghĩ em thấy điện thoại thú vị hơn .” Tôi , “Chỉ giờ thôi, em hơi đói rồi.”
Thực ra chẳng đói, trước khi ra khỏi nhà đến Lục gia, Lục Phỉ đã nấu đủ món ngon cho tôi ăn no, còn đồ ăn ở nhà cũ Lục gia chẳng ra gì.
Xe chậm rãi chạy vào sân quen thuộc mà lạ lẫm.
Đây là Lục gia.
Nơi tôi sinh ra, lớn lên đến năm mười hai tuổi.
Vậy—
Chữ “Lục” trong tên Lục Phỉ, là “Lục” của Lục Hoài Minh, hay của Lục Hoài Thanh?
Lục Hoài Minh là cha ruột tôi, còn Lục Hoài Thanh là bác ruột.
Sau khi mẹ tôi ly hôn với Lục Hoài Minh, tôi hầu như không quay lại nơi này.
Và tôi chưa bao giờ biết trong Lục gia lại có một người tên Lục Phỉ.
Anh dẫn tôi đang bối rối bước vào sảnh.
Người ra đón chúng tôi lại là Giang Nhượng.
Tôi khựng lại một giây, rồi lập tức lấy lại bình tĩnh, khoác tay Lục Phỉ đi tới.
Giang Nhượng vẫn nho nhã, khóe môi mỉm :
“Lục Phỉ đến rồi à. Đây là em dâu sao?”
Ánh mắt ta dừng lại trên người tôi, đưa tay ra:
“Xin chào, tôi là Giang Nhượng, chồng của chị họ Lục Phỉ.”
Hóa ra suốt đường đi, Lục Phỉ luôn lén quan sát tôi, là vì lo sẽ gặp Giang Nhượng ở đây.
Tôi liền chủ chìa tay trước.
“Xin chào, rể.”
Thân thể căng thẳng của Lục Phỉ lập tức thả lỏng.
Giang Nhượng không ngờ tôi có thể tự nhiên đến , nụ lịch sự trên mặt ta thoáng gượng gạo.
Mọi người ngồi vào bàn, bữa cơm chẳng dễ chịu chút nào.
Lục gia vốn thích đặt quy tắc ngay trên bàn ăn.
Đặc biệt là bác cả Lục Hoài Thanh, sự nghiệp chẳng có gì, lại thích thể hiện vị thế trưởng tử, thích nhất là lên giọng dạy dỗ.
Cha tôi, Lục Hoài Minh, thì có năng lực, một tay chống cả Lục gia, lại quá coi trọng thân và phép tắc, việc gì cũng nhường trai, quá mức bảo thủ.
Mọi người nâng ly, xã giao qua lại.
Tôi và Lục Phỉ chỉ im lặng ăn cơm.
Ở Lục gia, Lục Phỉ chẳng có tiếng . Anh vốn bị Lục Hoài Thanh nuôi ở bên ngoài, đến khi ông ta già rồi cần có người phụng dưỡng mới chịu thừa nhận .
Ánh mắt Lục Hoài Thanh dừng trên tôi và Lục Phỉ, không vui đặt mạnh ly rượu xuống, châm chọc mỉa mai.
“Cũng chỉ có Giang Nhượng là hiểu chuyện, đâu như Kỷ Nhiên, y như mẹ nó, chẳng biết trên dưới. Tiệc nhà họ Lục xưa nay chưa bao giờ mời nó đến.”
Tôi còn chưa kịp giận, định đặt mạnh đũa xuống.
Giang Nhượng đã hơi bực, vẫn giữ thể diện: “Bác cả, quà hôm nay đều là Nhạn Nhạn dặn con mang đến. Nó luôn nhớ bác, nhớ cả Lục gia. Nhưng công việc bận quá, thật sự không đi . Con thay nó xin lỗi bác.”
Cha tôi Lục Hoài Minh cũng hùa theo: “Anh cả, Nhạn Nhạn là đứa trẻ ngoan, chỉ là quá bận thôi.”
Ai cũng dễ dàng bỏ qua cơn giận.
Nhưng Lục Phỉ lại nổi giận theo cách kỳ lạ, lập tức đứng dậy:
“Lục gia không xứng với Kỷ Nhiên, tại sao ấy phải đến đây?”
Nói xong, kéo tôi bỏ đi, để lại một bàn người chửi rủa, nhất là cha tôi, những lời ông ta thật sự khó nghe.
Tôi bật hỏi : “Chị họ của thật sự tốt đến thế sao?”
Tôi thậm chí không nhớ mình từng gặp ấy, cũng chẳng hề biết có người tên Lục Phỉ.
Anh dừng lại, ánh mắt sáng rực.
“Đúng. Rất tốt. Kỷ Nhiên chính là người tuyệt vời nhất trên đời.”
Nghe , mặt tôi thoáng nóng lên, bèn hỏi ngược: “Vậy nên mới gửi đoạn video Giang Nhượng ngoại cho ấy, thay ấy đòi công bằng?”
19
Lục Phỉ thoáng hoảng hốt: “Sao em biết?”
“Giang Nhượng với em, ta thấy đoạn video gửi trong điện thoại của Kỷ Nhiên. Anh ta còn bảo, dù có không ở bên ta, em cũng đừng ở bên , vì quá nhiều tâm cơ. Có thể còn sẽ vì Lục gia đối xử tệ bạc với mà báo thù, rồi lôi cả nhà họ Kỷ vào.”
Mấy câu đầu là tôi bịa ra, hôm nay mới là lần đầu tôi gặp Giang Nhượng.
Nhưng phần sau là thật, cũng chính là điều tôi muốn hỏi.
Tại sao Lục Phỉ lại gửi video cho tôi?
Có phải oán hận, rồi sẽ giận cá chém thớt sang nhà họ Kỷ không?
Đây mới là điều khiến tôi lo nhất.
“Em… giận rồi sao?”
Tôi khó hiểu: “Em giận gì chứ?”
Dù đứng ở góc độ Kỷ Nhiên hay Giang Nhiễm, tôi đều không có lý do để giận.
“Anh chưa từng thẳng thắn với em rằng chỉ là… đứa con riêng không Lục gia thừa nhận.”
Tôi ôm lấy cơ thể khẽ run của .
“Đó không phải lỗi của . Con riêng, con hoang, đàn bà lẳng lơ… tất cả chỉ là những cái cớ đàn ông tạo ra để che giấu sai lầm của chính mình.”
Lục Phỉ bán tín bán nghi gật đầu.
Tôi hiểu, lớn lên với những nhãn mác xấu xí ấy, không dễ dàng gì thoát khỏi sự tự ti, hoài nghi chính bản thân.
Nửa đêm
Tôi vào nhà vệ sinh, mở hồ sơ thám tử gửi đến.
Thân thế của Lục Phỉ gần như giống hệt những gì tôi biết từ Lục gia, chỉ là chi tiết hơn.
Trong đó còn có cả loạt ảnh từ nhỏ đến lớn — đúng là rất đẹp trai.
Anh và Giang Nhượng sớm đã quen biết, Giang Nhượng chưa từng với tôi.
Tôi phải tìm cơ hội thật hết với mẹ, để bà đề phòng.
“Tối mai năm giờ, chỗ cũ gặp nhé, mẹ.”
Nhắn xong, tôi lại truy vấn thám tử.
“Vẫn không tìm thấy chút tin tức nào về Kỷ Nhiên sao? Tôi có thể trả thêm.”
Người kia đáp: “Xin lỗi, chúng tôi đã hoàn tiền vào tài khoản của .”
20
Năm giờ hai mươi, tôi đã ngồi ở chỗ cũ, đợi mẹ.
Nói là “chỗ cũ”, thật ra chỉ là một chiếc ghế dài trong công viên ven sông ở Hải Thành.
Khi sự nghiệp của mẹ mới bắt đầu, bà bận tối ngày; tôi thì ôn thi vào cấp ba, cũng bận không kém.
Thế nên hai mẹ con hẹn nhau mỗi ngày cố gắng dành nửa tiếng ngồi đây ngắm hoàng hôn, coi như thời gian mẹ con.
Nhưng chưa mấy phút, tôi đã lôi đề toán ra giải.
Mẹ cũng không vừa, lấy báo cáo công việc ra nghiên cứu.
Cuối cùng, hai đứa cùng ngẩng đầu lên , đồng thanh:
“Con về công ty thôi.”
“Con về nhà đây.”
Hồi tưởng lại, tôi nghĩ chắc lát nữa mẹ sẽ không nhận ra tôi, còn phải lúng túng dò xét.
Ai ngờ bà đi thẳng lại, tháo kính râm, tôi một lát.
“Con , dạo này trông sinh hẳn ra nha.”
Mẹ không chỉ nhận ra ngay, còn trêu tôi một câu.
“Bà mẹ này, con đã gặp biến cố lớn thế rồi, sao còn châm chọc .”
Vừa , mắt tôi đã đỏ lên, dựa vào vai bà, kể hết mọi chuyện.
Tôi còn hỏi sao bà nhận ra tôi , trong khi giờ tôi là Giang Nhiễm.
Mẹ thần bí đáp: “Bí mật.”
Thấy tôi lo lắng chuyện không tìm lại thân thể, bà an ủi:
“Danh phận đều là người ta đặt. Con là ai cũng , mãi là con mẹ.”
Tôi nghẹn ngào: “Mẹ không thấy lạ sao? Chuyện này quá khó tin.”
Mẹ : “Cũng bình thường thôi. So với mấy bài văn hồi bé con viết, còn kém sáng tạo hơn chút.”
Rồi bà hỏi tiếp: “Con thật sự chắc chắn sẽ ly hôn Giang Nhượng chứ?”
Tôi đáp ngay: “Chắc chắn. Anh ta đã phản bội.”
“Ý mẹ là, con có chắc chắn với chính cảm của mình không? Đôi lúc mẹ thấy áy náy, dạy con nhiều thứ, chưa dạy con thế nào là . Vì mẹ cũng chẳng giỏi, cứ nghĩ để con tự trải qua con thông minh, thế nào cũng hiểu. Tình đâu thể chỉ có dịu dàng, mà không có mâu thuẫn.”
Tôi hiểu nỗi lo của mẹ.
Bà sợ tôi sẽ hối hận vì đã bỏ Giang Nhượng — người ngoài cảm, ở mọi mặt đều phù hợp.
“Con thừa nhận lúc đầu chọn ta vì hợp nhất. Nhưng con cũng không thể phủ nhận, mình thật sự từng ta. Chưa bao giờ coi ta là phụ kiện. Con ấy thật lòng.”
Nếu không, chuyện ngoại đâu khiến tôi quyết tuyệt ly hôn đến thế.
Nếu chỉ coi ta như vật trang trí, thì dẫu có lỗi lầm cũng chẳng quan trọng.
Mẹ khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng: “Thế thì tốt. Còn Lục Phỉ thì sao…”
Lục Phỉ… để sau hãy .
Bạn thấy sao?