09
Tôi lấy điện thoại nhắn cho mẹ.
“Mẹ, con xin nghỉ ba tháng nhé, thời gian này công ty nhờ mẹ rồi.”
Mẹ tôi nhắn lại ngay.
“Con với Giang Nhượng cãi nhau à?”
Tôi nhắm mắt, thầm than.
Bà Kỷ, mẹ sinh ra không nổi một đứa con vì đàn ông mà bỏ sự nghiệp đâu.
“Không. Gần đây con mệt quá, muốn nghỉ ngơi thôi. Mọi chuyện vẫn ổn, mẹ yên tâm.”
Ba tháng, chắc đủ để tôi đưa mọi thứ về lại quỹ đạo.
Việc cần lúc này là tìm một khách sạn nghỉ ngơi.
Tôi nằm trên giường lớn, mệt rã rời mà chẳng thể ngủ, trong đầu rối loạn.
Cơ thể tôi đang ở đâu?
Ai đã gửi video ngoại của Giang Nhượng cho tôi?
Trên đường đến khách sạn, tôi đã nhắn cho số lạ kia, không trả lời.
Gọi điện thì bị chặn.
Trong danh bạ, hai chữ “Chồng ” chướng mắt, tôi đổi thành “Giang Nhượng”, lại thấy chưa đủ, tắt thông báo tin nhắn, vẫn chưa đủ, cuối cùng một chạm xóa và chặn luôn.
Trong lòng thấy nực , đây là lần đầu tiên tôi dùng cách trẻ con như thế để trút giận.
Giờ đây, cả hai chiếc điện thoại đều im lìm.
Vợ mình khuya rồi chưa về nhà, mà cũng không gọi một cuộc, không nhắn một tin.
Còn Lục Phỉ thì vừa khốn nạn, vừa chẳng dễ qua mặt.
Tương lai, nếu phải dùng thân phận Giang Nhạn để sống, dùng điện thoại riêng của tôi chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Tôi tháo thẻ sim của mình, lắp vào điện thoại của Giang Nhạn, theo trí nhớ lưu số lạ kia lại.
Nhập xong, tên hiển thị khiến tôi giật mình.
“Lục Phỉ (phiên bản chồng hợp đồng)”
10
Cái tên Lục Phỉ này, đúng là bánh trôi nhân đen.
Lúc thì gửi tin nhắn nặc danh, lúc lại đi bắt gian, tâm cơ chẳng ít.
Trong đầu tôi lập tức dàn dựng một ván cờ thương trường, đoán xem mục tiêu của Lục Phỉ là tập đoàn Kỷ Thị hay công ty của Giang Nhượng.
Hoặc là ——
Anh ta thầm vợ mình đã lâu, hôn nhân hợp đồng chỉ là cái cớ để tiếp cận Giang Nhạn.
Rất nhanh, tôi ngừng ngay mạch tưởng tượng kiểu “trước hôn sau ” đầy máu chó.
Đọc tiểu thuyết ngôn ít, trí tưởng tượng quả thật có hạn.
Tình thế hiện tại nếu muốn tiếp cận Lục Phỉ, duy trì quan hệ tốt, lấy tin tức, tôi phải về nhà họ Giang – Lục.
Tôi bấm số gọi Lục Phỉ, cố đổi sang giọng ngọt ngào của tuổi Giang Nhạn:
“Đến đón em về nhà đi mà ~”
Đầu dây bên kia im lặng như chết.
Tôi còn đang định cúp máy ——
“Địa chỉ.”
Giọng Lục Phỉ vang lên, nghe không ra cảm .
Tôi báo địa chỉ.
Trong lúc chờ dưới khách sạn, tôi tranh thủ lục soát điện thoại của Giang Nhạn, muốn bổ túc hiểu biết về quá khứ của họ.
Kết quả ——
Lịch sử cuộc gọi, chỉ có duy nhất cuộc gọi tôi vừa gọi.
Ảnh chụp chung, không một tấm.
Tin nhắn SMS, trống không.
Chat WeChat, cũng là trang trắng.
WeChat ghim đầu tiên không phải Lục Phỉ, mà là “Giang – Giang”.
Trực giác cho tôi biết, đây chính là ghi dành cho Giang Nhượng.
Có nên mở ra xem không?
“Bíp —— bíp ——”
Xe đến kịp thời, tôi đành nuốt xuống sự tò mò, lên ghế phụ ngồi.
Lục Phỉ ngồi ngay ngắn, ngón tay gõ nhịp hờ hững trên vô lăng, mãi vẫn chưa khởi xe.
Tôi thuận theo tầm mắt ta sang ——
Khách sạn Geli.
Nơi Giang Nhượng ngoại .
Hơi lúng túng, tôi bịa bừa:
“Em bỏ quên điện thoại trong phòng… quay lại lấy.”
“Ừm.”
Lục Phỉ ậm ừ, chẳng biết tin hay không, tiện miệng nhắc:
“Thắt dây an toàn.”
Không khí lại đông cứng.
Con người Lục Phỉ này có một kiểu khí trường, nơi ta đứng, không khí như loãng đi, khiến người khác nghẹt thở.
Giang Nhạn không thích ta, là rõ ràng, là lý trí.
“Chồng à.”
Cú tăng tốc đột ngột ép tôi dán lưng vào ghế, trong nháy mắt tôi đã hối hận.
Chữ “chồng” này, ngày trước sau khi cưới Giang Nhượng, cũng là do từng bước dẫn dắt, tôi mới gọi .
Giờ đối diện một người đàn ông xa lạ, lại thốt ra tự nhiên đến .
Đúng là càng lớn tuổi, càng không cần mặt mũi.
Tôi hít sâu, lại mở miệng lần nữa.
“Chồng à, xin lỗi. Dù chúng ta chỉ là vợ chồng hợp đồng, em cũng không nên lấy cách đó để chà đạp tôn nghiêm của , càng không nên ở khách sạn hay trên xe ra những lời tổn thương. Giờ còn phiền đến đón em.”
Thái độ ngay ngắn, lời chân thành.
Nếu Lục Phỉ có chút cảm nào với Giang Nhạn, chắc chắn sẽ bị lời xin lỗi này lay .
“Không sao, vốn dĩ sẽ ly hôn.” Giọng Lục Phỉ thản nhiên, nhân lúc đèn đỏ, liếc tôi:
“Là đề nghị trước.”
Tôi rất muốn bảo ta, bụng đen lại còn thù dai, thân tâm.
“Em thật sự hối hận rồi.”
Khi đó thế rối ren, tôi chỉ là cảm bốc đồng, không người thì thôi, vài câu buột miệng cũng coi như còn giữ mặt mũi.
“Nhưng ai đảm bảo , sẽ không hối hận về sự hối hận của chính mình.”
Giọng điệu Lục Phỉ như đang giảng về quy luật phát triển sự vật, còn thành cả một câu đố.
…… Rốt cuộc ta có thầm vợ hợp đồng này hay không?
Giá mà của đàn ông có thể rõ ràng minh bạch như số liệu báo cáo tài chính thì tốt biết mấy.
“Em thật sự hối hận rồi, hay là…” Tôi cân nhắc từ ngữ.
Phân chia tài sản thì không thể nhắc đến.
Dù là bản năng ăn hay để giữ lợi ích cho Giang Nhạn, tôi tuyệt đối không lấy điều đó con bài thương lượng.
Cũng không thể kiểu “ cũng đi ngoại trả thù đi”, ngoài người ta thêm chán ghét, chẳng có lợi ích gì.
Tôi cắn răng, ghé mặt tới gần, thử thăm dò:
“Hay là… tát lại em một cái, trút giận nhé?”
“Xuống xe.”
Tôi bốc hỏa:
“Lục Phỉ, đừng quá đáng. Tôi đã nhún nhường đến mức này, mà dám nửa đêm vứt tôi xuống đường, tôi liền kéo chết chung, không ai sống .”
“Đến nơi rồi.”
……
Xe dừng.
Lục Phỉ sải bước đi vào biệt thự, để lại tôi trong xe đầy hối hận ——
Quan hệ vợ chồng còn chưa xây nửa chừng đã tan vỡ, rơi thành mảnh vụn.
11
Biệt thự trang trí rất đẹp, trống trải, lạnh lẽo, không chút hơi người.
Giống hệt như con người Lục Phỉ .
Tôi ngả người lên sofa, nhắm mắt, trong đầu tính toán mấy “kịch bản trước hôn sau ” vừa tra trên mạng, xem cái nào có thể áp dụng.
“Bốp.”
Theo tiếng , tôi mở mắt.
Lục Phỉ vừa tắm xong, hơi nước còn vương trên người, từ trên cao ném xuống một tập tài liệu.
“Đơn ly hôn. Điều khoản nào không vừa ý có thể chỉnh sửa.”
Đúng là hành dứt khoát, hiệu suất cao, khá hợp với việc vào tập đoàn Kỷ Thị .
Tôi bực bội xoay bút, lật vài trang qua loa.
Điều khoản rõ ràng, phân chia tài sản hợp lý.
Ai xem cũng phải khen: người đàn ông này có lương tâm, không hề lấy cớ lỗi lầm của vợ để chiếm đoạt.
Nhưng tôi không phải vợ ta.
Tôi cũng là kẻ bị trong cảm, sao có thể dễ dàng ký vào bản thỏa thuận này.
Nếu thật sự ly hôn, tôi còn lấy đâu ra cơ hội để tiếp cận Lục Phỉ?
“Tài sản chia thế này tôi không đồng ý. Với tư cách bên sai, tôi không nên chia ngang bằng với .” Tôi chọn cách lùi một bước, “Tôi chỉ muốn căn biệt thự này, ở đây có hồi ức của tôi và .”
Bước đầu của “trước hôn sau ”: tạo cơ hội tiếp , dựng nên bầu không khí mập mờ.
“Giang Nhạn, hôm nay là lần đầu tiên em đến đây.”
……
Ánh mắt Lục Phỉ như có thực thể, sắp đâm thủng tôi.
Tay tôi xoay bút cũng khựng lại.
Sai lầm.
Không có hồi ức, thì tạo hồi ức.
Ánh mắt ta vẫn dừng trên tay tôi, im lặng chờ câu trả lời.
Tôi bồn chồn, tiếp tục xoay bút.
Bất chợt, tôi nghĩ ra.
“Lục Phỉ, tôi thật với , tôi bị mất trí nhớ.”
“Hôm nay lúc đến khách sạn, tôi định kéo Giang Nhượng cùng chết. Cái tát dành cho , chỉ là phản ứng căng thẳng do quá thiếu cảm giác an toàn.”
“Trong xe nhắc đến ly hôn, cũng vì tôi thấy quá uất ức. Dù là vợ chồng hợp đồng, khi quát tôi ‘câm miệng’, thái độ đó của một người chồng dành cho vợ, tôi thật sự rất buồn.”
Giang Nhượng chưa từng với tôi kiểu đó.
Nghĩ đến thì càng thấy tủi thân.
“Hơn nữa, tôi còn mất trí nhớ, thật sự rất hoảng loạn.”
Để tăng độ tin cậy, tôi đưa điện thoại ra cho ta xem phần ghi .
“Lúc tìm lại điện thoại, tôi mới tin thật sự là chồng tôi. Tôi không dối.”
Nói đúng, chẳng tính là dối.
Tôi nhập hồn vào Giang Nhạn, không biết gì về Lục Phỉ, chẳng khác nào mất trí nhớ.
Lục Phỉ liếc qua điện thoại, môi mỏng khẽ nhếch:
“Lục Phỉ – chồng – phiên bản hợp đồng.”
Ngay sau đó, đơn ly hôn trong tay ta hóa thành mảnh vụn.
Anh dường như không hài lòng với ghi này, ngón tay thon dài gõ lên màn hình.
“Đổi. Chồng – Lục Phỉ – phiên bản chính thức.”
Ấu trĩ.
Tuổi hai mươi hai, đúng là thích dùng cách này để tuyên bố chủ quyền, giành danh phận.
Nhưng ta tin quá nhanh, nhanh đến kỳ quái, như thể dù tôi không bịa ra lý do này để ở lại, cũng sẽ bằng mọi cách giữ tôi lại.
Lục Phỉ, không thể coi thường.
Tôi nắm lấy cơ hội, tiến thêm một bước, đưa điện thoại cho .
“Anh đổi đi.”
Khóe môi Lục Phỉ cong lên, người nghiêng sát tới.
“Em hôn tôi, tôi sẽ đổi.”
Khốn kiếp!
Nghi ngờ mấy kịch bản “trước hôn sau ” trên mạng chính là do viết.
Đồ điên.
Tôi bình tĩnh dịch người, kéo giãn khoảng cách, hỏi lại:
“Anh không phải ghét tiếp thân mật với người khác sao? Chiều nay tôi tát , còn thấy ghê tởm hơn là giận dữ.”
Lục Phỉ càng ghé sát hơn, hương sữa tắm còn vương quanh người ta.
“Đúng. Nên tôi muốn em hôn tôi, coi như bù đắp.”
Tôi siết chặt điện thoại, ngón tay trắng bệch.
Hay là lấy bút xiên chết cho xong.
Thấy tôi không nhúc nhích, Lục Phỉ lại :
“Em cũng là chuyện buổi chiều. Chiều và bây giờ khác nhau. Lục Phỉ của hiện tại chỉ muốn em hôn.”
Được thôi.
Tôi cắn răng, hôn phớt lên má ta.
“Tiếp.”
Tham lam vô độ!
Lục Phỉ ôm chặt lấy tôi, không đường thoát.
Tôi lại hôn thêm bên má phải.
“Môi.”
Đúng là đằng chân, lấn đằng đầu!
Lục Phỉ kề sát ngay trước mặt, chỉ cần chớp mắt, lông mi ta cũng có thể quét qua da tôi.
Tôi siết chặt nắm , nhanh như chớp chạm vào môi ta một cái.
“Lưỡi.”
Anh ta lại mở miệng, hơi thở lạnh lẽo phả thẳng vào mặt, tiếng yết hầu trượt lên xuống vang vọng trong căn biệt thự rộng lớn.
Cầm thú!
Đi chết đi.
Tôi húc mạnh đầu vào ta, nhân lúc đau, lập tức vùng chạy.
“Vợ à, phòng ngủ là căn đầu tiên bên phải, đừng đi nhầm.”
Hai chữ “vợ à” ta cắn đặc biệt nặng.
Tôi chộp lấy chiếc bình hoa bên cạnh, ném mạnh về phía ta.
Khốn kiếp.
Lại để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa trêu .
Bạn thấy sao?