Người Thứ Ba Trong [...] – Chương 4

Tôi không nhịn ta, liền tát hai cái thật mạnh.

“Thế nào là thật sự muốn ly hôn? Giống , trốn chồng mình, rồi lăn lộn trên giường với người đàn ông khác, còn ép vợ người ta mau chóng ly hôn sao?”

“Giang Lê, tôi cho biết, không phải tôi không muốn ly hôn, mà là Hứa Hạnh Xuyên không chịu ly hôn. Có sức đến đây chịu đòn, chi bằng giữ lại mà đi thuyết phục ta!”

“Cô tôi cho hy vọng rồi khiến thất vọng? Vậy nếu lần sau da ngứa ngáy thì cứ đến đây. Tôi không ngại đánh cho đến khi tuyệt vọng!”

Giang Lê vừa khóc vừa chạy đi.

Tôi cũng không ngại ta mách lại với Hứa Hạnh Xuyên.

Anh ta càng ghét tôi càng tốt.

Như thế ly hôn sẽ sớm giải quyết.

11

Phải thật rằng, hành hạ Giang Lê có chút gì đó khiến tôi nghiện.

, khi gặp ta và Hứa Hạnh Xuyên tại đám cưới của thân, tôi lại có chút hứng thú muốn khó ta.

Lần này có Hứa Hạnh Xuyên bên cạnh, Giang Lê lại tỏ ra yếu đuối như một con thỏ nhỏ.

Nhìn thấy tôi, ta lập tức bày ra dáng vẻ hoảng sợ, rụt rè nép sau lưng ta.

Hứa Hạnh Xuyên từ lúc bước vào đã tìm tôi, khi thấy tôi, ánh mắt ta đầy vui mừng.

Nhưng tay áo bị Giang Lê nắm chặt.

Anh ta khó chịu giằng ra, chạy về phía tôi.

“Lâm Ưu, hôm nay em thật xinh đẹp.”

Tôi lạnh: “Ngày nào tôi chẳng xinh đẹp? Sao giờ mới nhận ra? Trước đây bị mù à?”

Giang Lê chen lời: “Chị Lâm Ưu, sao chị lại .”

Nói xong, lại lùi hai bước, bày ra vẻ mặt đáng thương bị tôi bắt nạt.

Tôi nghiêng đầu: “Giang Lê, phẫu thuật thai một tháng rồi chứ? Ra ngoài tiệc tùng sớm thế này không sợ bị nhiễm lạnh, sau này không sinh con à?”

Khuôn mặt Giang Lê đỏ bừng.

Tôi tiếp lời: “Cô đã xem hết những tấm ảnh tôi để lại chưa? Thích kiểu nào? Lần sau khi Hứa Hạnh Xuyên có tin đồn, nhớ bảo ta mua cho một cái.”

Trước đây, mỗi lần nhận một chiếc túi Hermès, tôi đều chụp lại một tấm ảnh và ghi thông tin cơ bản về các có liên quan lên mặt sau.

Khi rời đi, tôi bán hết túi xách, ảnh thì để lại cho Giang Lê.

Giang Lê tức giận, lớn tiếng: “Cô đừng hòng chia rẽ chúng tôi. Từ khi rời khỏi nhà, bên cạnh Hạnh Xuyên không hề có người phụ nữ nào khác. Thật ra chỉ không đủ giỏi để giữ chân chồng mình!”

Giờ đây, ta hoàn toàn coi mình là vợ của Hứa Hạnh Xuyên, thậm chí còn dám gào lên ở nơi công cộng mà không biết xấu hổ.

Tôi suýt bật .

“Giang Lê, chó thì không chừa ăn phân. Hứa Hạnh Xuyên không mua Hermès cho à? Điều đó không có nghĩa là ta không có người khác bên cạnh, mà là ta không thèm bỏ tiền để lấy lòng .”

“Trước đây mỗi người phụ nữ của ta đều có giá. Xem ra còn không bằng họ.”

“Nhìn bộ dạng không đáng giá của , e rằng ngay cả tiền thám tử tư cũng không có. Hay là tôi tặng vài manh mối?”

Tôi lấy điện thoại ra cho ta xem.

Trong đó là hình ảnh Hứa Hạnh Xuyên ôm một người phụ nữ khác bước ra từ khách sạn, do thân của tôi cờ chụp vài ngày trước và gửi cho tôi.

Sắc mặt Hứa Hạnh Xuyên trở nên khó coi.

Giang Lê tức điên, túm lấy Hứa Hạnh Xuyên cãi cọ một trận, hai người cãi vã rồi rời đi không vui vẻ gì.

12

Sau đám cưới của thân, Hứa Hạnh Xuyên dường như nhận ra rằng không thể nào nối lại với tôi.

Cuối cùng, ta đồng ý ly hôn.

Ngày nhận giấy chứng nhận ly hôn, mắt ta đỏ hoe.

“Lâm Ưu, xin lỗi.”

Tôi phẩy tay: “Sau này những lời xin lỗi hãy để dành cho Giang Lê. Cả đời này tôi không muốn nghe lại nữa.”

Hứa Hạnh Xuyên lắc đầu.

“Anh và ấy không thể. Ngày trước còn không vượt qua rào cản để cưới ấy, giờ sao có thể cưới nữa.”

Giang Lê ngốc ở chỗ, ta nghĩ rằng chỉ cần xinh đẹp hơn một chút, nũng nịu với đàn ông là có thể đổi lấy một đời bình yên.

Nhưng ta quên mất, Hứa Hạnh Xuyên không chỉ là một người đàn ông, ta còn là một thương nhân.

Từ nhỏ, ta đã học cách cân nhắc lợi và .

Có thể ta ta, trong lòng có ta.

Nhưng tuyệt đối ta sẽ không cưới ta.

Anh ta đã chứng kiến mẹ mình bị mẹ của Giang Lê bắt nạt.

Anh ta đ,au lòng vì mẹ.

Sau này khi Giang Lê về nhà họ Hứa, cảm ta dành cho ta phần lớn là do phản nghịch mà sinh ra.

Càng bị ngăn cản, ta càng muốn thử.

Nhưng khi trưởng thành, ngoài những khoái cảm thể xác, ta không còn tìm thấy bất kỳ tia sáng nào khác.

Mà những khoái cảm thể xác đó, bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể mang lại cho ta.

Nói trắng ra, ta không nhất thiết phải là Giang Lê.

Hứa Hạnh Xuyên ngồi vào xe, vẫy tay chào tôi.

“Lâm Ưu, sống tốt nhé. Rảnh rỗi nhớ về thăm.”

Tôi mỉm gật đầu với ta.

“Yên tâm, tôi sẽ thường xuyên đến thăm mẹ .”

13

Sau khi tôi ly hôn với Hứa Hạnh Xuyên, Giang Lê trở nên an phận hơn nhiều.

Tôi chặn số điện thoại của cả hai người họ, sau đó đi du lịch.

Khi đến Vân Nam, tôi nhận cuộc gọi từ thư ký của Hứa Hạnh Xuyên.

Cô ấy kể cho tôi một vài chuyện .

Những bức ảnh tôi để lại cho Giang Lê giống như những quả bom ngọt ngào.

Cô ta rảnh rỗi chẳng có việc gì , ngày ngày nghiên cứu từng người phụ nữ trong ảnh.

Trong lòng ta, họ đều là những chiếc gai cắm sâu trong xương.

Cô ta phải lần lượt điều tra, xác nhận, mới có thể yên tâm.

Nhưng con đường điều tra của ta không mấy suôn sẻ.

Những người phụ nữ đó không ai là người dễ đối phó, suýt chút nữa khiến Giang Lê bị mắng ch,et.

“Cô điều tra tôi, là gì chứ? Phu nhân của Hứa tổng trước đây còn chẳng quản tôi, là cái thứ ba hay thứ mười ba gì đó mà dám đến đây quản tôi?”

“Cô còn không dám thừa nhận mối quan hệ của mình với Hứa tổng, phải lấy danh nghĩa em để che giấu, đủ thấy đến giờ ta vẫn chưa cho một danh phận, cũng chẳng coi trọng là bao!”

“Đừng nhắc đến Hứa tổng thì thôi, nhắc đến là tôi lại thấy nhớ. Hay hôm nào tôi hẹn ta đi ăn một bữa nhỉ?”

Sau đó, những cuộc gọi lại đến tai Hứa Hạnh Xuyên.

“Hứa tổng, mới của không biết điều lắm đấy!”

Hứa Hạnh Xuyên tức giận mắng Giang Lê:

“Trước đây tôi xã giao bên ngoài, Lâm Ưu chưa bao giờ xen vào. Nhìn lại xem, suýt chút nữa gọi điện đến ch,et người rồi!”

“Mỗi lần tôi uống rượu về, dù trên người có mùi nước hoa hay vết son, Lâm Ưu vẫn rót cho tôi một bát canh giải rượu, dịu dàng nhắc tôi ngủ sớm. Nhìn lại , chỉ một sợi tóc thôi cũng ầm ĩ cả đêm!”

“Tôi rốt cuộc đã tạo nghiệp gì thế này!”

Giang Lê bị mắng, bèn đổ lỗi rằng tôi cố ý để lại những thông tin đó, là tôi dẫn ta đi theo hướng này.

Nhưng Hứa Hạnh Xuyên không giận mà còn gọi cho tôi từ một số điện thoại mới:

“Hóa ra trước giờ tôi luôn nghĩ em không quan tâm đến tôi, xem ra em vẫn để ý đến chuyện của tôi đấy.”

Lúc đó tôi đang leo núi Ngọc Long.

“Đúng , dù sao cũng từng là vợ chồng, chồng đi vào nhà vệ sinh nào tôi cũng phải để tâm một chút, kẻo lại mang virus về nhà thì không hay.”

Hứa Hạnh Xuyên: “…”

14

Quan hệ giữa Hứa Hạnh Xuyên và Giang Lê ngày càng căng thẳng.

Giang Lê vẫn tiếp tục đam mê điều tra những người phụ nữ “Hermès” kia.

Không lâu sau, ta ra một vụ rắc rối lớn.

Người phụ nữ mà ta quấy rối đã kết hôn và có con, là vợ của một ông chủ lớn của công ty niêm yết.

Khi Giang Lê gọi điện cho người đó, chồng ấy cờ đang ở bên cạnh.

Người đàn ông vốn luôn coi vợ mình như một “bông hoa nhỏ trắng ngần”, giờ biết sự thật, tức giận đòi ly hôn.

Sau đó, nhờ sự an ủi của vợ, chuyện mới tạm lắng xuống.

Tuy nhiên, ta vẫn nuôi hận trong lòng, liên kết với vài người ở Hải Thị, không ngừng khó dễ cho Hứa Hạnh Xuyên.

Cuối cùng, mẹ Hứa phải đích thân đi xin lỗi, giải thích đủ kiểu, rằng ngày xưa là Hứa Hạnh Xuyên theo đuổi người phụ nữ kia bị từ chối, không hiểu sao chuyện lại bị lan truyền sai lệch.

Chuyện khó khăn lắm mới giải quyết.

Mẹ Hứa tức đến mức đuổi Hứa Hạnh Xuyên ra khỏi công ty, cắt hết thẻ ngân hàng, thậm chí thu hồi cả căn nhà.

Hứa Hạnh Xuyên cho rằng đó là quả báo, cam tâm nguyện tìm một công việc cấp thấp để .

Lúc này Giang Lê mới nhận ra, ta mãi mãi không thể trở thành phu nhân của Hứa tổng nữa.

Bởi vì Hứa tổng giờ chẳng còn là tổng gì cả.

Bất đắc dĩ, ta lại tìm một người đàn ông khác.

Nhưng không ngờ, người đàn ông này lại do “người phụ nữ Hermès” trước đây từng bị ta thiết kế ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...