Người Thứ Ba Trong [...] – Chương 8

Tôi thẳng vào ống kính: “Đàn ông phản bội, tôi có thể bỏ. Nhưng tài sản của tôi, tại sao phải để họ hưởng không? Tiền này, tôi nhất định phải đòi lại!”

Lời đầy khí thế khiến không chỉ livestream mà cả đám đông quanh đó đều im phăng phắc.

Giản Ảnh Thu không những không khơi cơn giận của tôi, mà còn thấy dư luận bị tôi xoay ngược, liền quýnh quáng: “Không phải thế! Cô ta dối!”

Đúng lúc đó, đội luật sư của tôi cũng vừa đến.

Luật sư của tôi liệt kê toàn bộ chứng cứ và tài liệu, bao gồm cả cảnh Giản Ảnh Thu ăn trộm bộ sưu tập của tôi đem tặng người khác, và cảnh ta hôn hít Chu Hạc Nhiên — tất cả đều có mốc thời gian rõ ràng.

Người xem livestream và đám đông tại hiện trường ăn dưa hóng chuyện đến no nê, cuối cùng cũng hiểu ra — kẻ dối chính là “tiểu tam” Giản Ảnh Thu.

Tôi mỉm : “Trước pháp luật, không có quyền bịa đặt.”

Tôi quay lưng rời khỏi tâm bão dư luận, trong khi livestream đã bắt đầu đổi chiều.

【Trời ạ, thực tập sinh mới là tiểu tam! Còn dám mở livestream kiếm chửi. May mà tiểu thư nhà họ Chúc năng rõ ràng, chứ không là bị dư luận dẫn dắt mất rồi.】

【Ghê tởm thật, thực tập sinh cặp kè sếp, còn dọn vào ở căn nhà do nữ chính mua? Nếu tôi là tiểu thư nhà họ Chúc chắc ói mất. Nhà này còn ở nổi sao?】

【Tôi tra rồi, căn hộ này giá thị trường mấy chục triệu, rẻ nhất cũng phải hơn 20.000 tệ/tháng. Gã đàn ông này ghê tởm thật, lấy hoa của người khác tặng, còn thu “tượng trưng” 50 tệ/tháng tiền ? Thật sự đỉnh!】

【Oa! Tiểu thư nhà họ Chúc vừa giàu vừa xinh, đúng chuẩn nữ thần! Thoát tên tra nam này, tôi muốn xếp hàng theo đuổi luôn!】

Một đợt hot search mới lại giúp công ty tôi ý, kiếm bộn tiền.

Còn Giản Ảnh Thu và Chu Hạc Nhiên, sau khi bị “bóc” thông tin và địa chỉ, mỗi lần ra đường đều bị ném trứng thối, thành chuột chạy qua phố ai cũng muốn đánh.

Chu Hạc Nhiên còn mất luôn chức vụ vì thành tích kém, giờ đúng nghĩa trắng tay.

14.

Ba năm sau, tôi gặp lại Chu Hạc Nhiên ở buổi họp lớp.

Tôi đang trò chuyện vui vẻ với thân, thì ta mặc bộ vest đã bạc màu bước vào, tan không khí náo nhiệt.

Năm xưa, buổi livestream đó đã giữ nhiệt suốt một tuần.

Chúng tôi ba người đều “nổi tiếng” — chỉ khác là tôi nổi tiếng tốt, còn Chu Hạc Nhiên và Giản Ảnh Thu thì nổi tiếng… vì bị chửi.

Ai từng học chung cũng biết chuyện, muốn không biết cũng khó.

Tôi nghe ai đó thì thầm: “Hình như tôi đâu có mời Chu Hạc Nhiên? Sao còn mặt mũi đến đây?”

“Chắc lén đến để gặp Chúc Vân Hề chứ gì?”

“Hừ, có một vị hôn thê xinh đẹp giàu có, lại tự tay nát, trách ai?”

Mấy đa số đứng về phía tôi, tránh xa ta.

Tôi biết ta luôn lén mình, giả vờ không để ý.

Uống vài ly, trai nhắn tin sẽ tới đón tôi. Tôi mỉm trả lời “Được”.

Đợi đến khi trai đến, tôi chào mọi người để ra về.

“A, trai đến đón hả? Giới thiệu cho mọi người biết đi chứ!”

“Thôi, trai tôi còn trẻ, dễ bị dọa. Lần sau nếu vẫn là người này thì giới thiệu nhé.”

Tôi tươi rạng rỡ. Với cậu trai kém tuổi đã nhau hai năm, cả tinh thần lẫn ngoại hình tôi đều trẻ ra mấy tuổi.

Quả nhiên, người trẻ hơn mới đúng là chân ái!

Sau khi chào tạm biệt, tôi vừa bước ra khỏi nhà hàng thì Chu Hạc Nhiên đuổi theo.

Khuôn mặt từng điển trai giờ đã hằn dấu thời gian, ta ngập ngừng hỏi: “Vân Hề… em vẫn còn giận sao? Thật ra… và Giản Ảnh Thu không ở bên nhau.

Anh bị ta trói buộc, ép trả nợ mấy năm. Rồi ta chê nghèo, bỏ đi theo người khác.

Anh xin lỗi, em có thể tha thứ cho không? Giờ đã trả hết nợ… có thể đứng cạnh em lần nữa không?”

“Không thể!”

Tôi từ chối ngay, không cần suy nghĩ: “Bạn trai tôi đang đợi. Anh tự lo cho mình đi.”

Với Chu Hạc Nhiên, lòng tôi đã phẳng lặng như nước, chẳng khác nào đối diện người xa lạ.

Anh ta ngẩng lên, tưởng “ trai” chỉ là cái cớ tôi ra để chọc tức.

Cho đến khi trai trẻ trung, bảnh bao của tôi bước tới, mỉm ôm eo tôi, ta mới cay đắng thừa nhận sự thật.

“Cậu ấy là trai em?”

“Ừ. Trẻ, đẹp trai, môn đăng hộ đối.

Mọi thứ đều ở độ tuổi đẹp nhất. Cho nên, Chu Hạc Nhiên, đừng phí công phí sức với tôi nữa.

Nói thật, dù là hay Giản Ảnh Thu, tôi đều không muốn gặp lại.”

Tôi dựa vào vai trai, lạnh nhạt : “Cũng nhờ mà tôi hiểu, môn đăng hộ đối quan trọng thế nào. Hạ giá bản thân là điều không nên.

Xem như kịp dừng lỗ. Từ nay… không gặp lại.”

Bạn trai ôm tôi rời đi, hơi ghen tuông hỏi: “Là tên trai cũ mắt mù đó hả?”

“Ừ.”

“Chậc, quả thật là không bằng . Đã , khi nào em định cho một danh phận chính thức?”

“Sao? Cầu hôn à?”

“Ừm… tối nay sẽ chuẩn bị một màn cầu hôn hoành tráng cho em!”

“Để em suy nghĩ đã!”

Nắng chiều rực rỡ phủ lên tôi.

Quãng đời còn lại… chỉ còn lại những điều tốt đẹp.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...