8.
Mấy hàng xóm đang hóng chuyện, bỗng nhận ra mình cũng bị lôi vào, liền vội vàng mang hết quà mà Giản Ảnh Thu tặng trả lại cho tôi.
Nhưng có người đã đem tặng lại cho người khác hoặc bán đi mất rồi, giá trị mấy món đó hoàn toàn đủ để lập hồ sơ vụ án.
Thấy tôi thật sự căng, Giản Ảnh Thu ngất lịm trong lòng Chu Hạc Nhiên.
Chu Hạc Nhiên thương xót quá, không nhịn mà : “Vân Hề, em dọa ấy thế là đủ rồi.
Chuyện này là sai, không nên tự ý cho nhà mới.
Ảnh Thu cũng không biết mấy món đó giá trị như .
Em tha cho ấy đi, sẽ bảo ấy dọn đi ngay, chúng ta cứ tổ chức đám cưới như dự định, không?”
Tôi khoanh tay, lạnh lùng: “Chu Hạc Nhiên, tự đánh giá mình cao quá rồi đấy.
Người theo đuổi tôi hồi đó xếp hàng dài ra tận cổng trường, là theo tôi ba năm, tôi thấy đủ chân thành mới đồng ý.
Nhà tôi giàu thật, không phải từ thiện — tiền là mồ hôi nước mắt của ba mẹ tôi, sao tôi phải bỏ qua cho ?
Còn lôi đám cưới ra ? Anh nghĩ tôi còn muốn cưới à? Anh thấy tôi giống loại đàn bà rẻ mạt thế sao?”
“Tóm lại, đám cưới này sẽ không bao giờ diễn ra! Đồ Giản Ảnh Thu hỏng hoặc trộm, phải tìm lại và bồi thường đúng giá. Nếu không, cứ chờ giấy mời hầu tòa.”
Tôi thẳng tay đuổi cả hai ra ngoài, đêm đó còn bỏ thêm tiền gọi dịch vụ dọn dẹp, quét sạch đồ của Giản Ảnh Thu và vứt hết đi.
Ngồi trên chiếc sofa bị mèo cào rách, tôi còn thấy kẹt trong khe một chiếc quần lót đen không thuộc về tôi.
Buồn nôn đến mức kéo vali ra khỏi nhà, tìm khách sạn ở tạm.
Tôi gọi điện cho người đến ngày mai sửa sang lại toàn bộ, tất cả những gì bọn họ từng dùng, một món cũng không để lại.
9.
Đêm xuống, nỗi đau cứ lan dần.
Tôi khóc suốt cả đêm, khóc đến khi rửa trôi hết cảm mấy năm qua mới thôi.
Thời gian này, Chu Hạc Nhiên gọi cho tôi không ít, tôi không bắt máy.
Tôi biết ta sẽ không dễ bỏ cuộc, không ngờ ta lại trơ mặt đến mức kéo cả hai bên gia đình vào.
Theo tin nhắn địa chỉ, tôi đến phòng bao, vừa mở cửa đã thấy ba mẹ tôi, ba mẹ ta, cùng dì bác đều có mặt.
“Vân Hề, lại đây nào, dì bảo Hạc Nhiên xin lỗi con rồi. Dù sao cũng sáu năm cảm, sắp cưới rồi, đừng giận nữa. Thiệp mời phát hết rồi, ngày cưới cũng gần, nghe dì đi, lành nhé.”
Mẹ Chu Hạc Nhiên ra hiệu cho ta.
Anh ta lập tức cầm ly rượu, cúi đầu nhận lỗi: “Vân Hề, tất cả là lỗi của .
Anh không nên cho thực tập sinh nhà, không biết giữ khoảng cách.
Em đánh mắng thế nào cũng , chỉ xin đừng chiến tranh lạnh với nữa. Anh em, tha thứ cho nhé?”
Chu Hạc Nhiên đúng là có chút nhan sắc, nếu không tôi cũng chẳng đồng ý từ đầu.
Bộ dạng hạ mình xin lỗi này, ngay cả ba mẹ tôi cũng suýt bị lừa.
Mẹ kéo tay tôi: “Thôi rồi, người ta xin lỗi thế là đủ. Đàn ông lên chức, xung quanh có dăm ba bông hoa dại là bình thường, con dằn mặt cho biết lỗi là .”
Tôi sao chịu nuốt?
“Giản Ảnh Thu! Thực tập sinh đó tên Giản Ảnh Thu!”
Tôi lạnh lùng gạt tay mẹ ra, chẳng nể nang: “Cô ta trả 50 tệ một tháng để ở căn nhà ba mẹ tôi mua cho tôi nhà cưới, lại còn sống chung với Chu Hạc Nhiên.
Nói xem, loại đàn ông đã xài qua tay người khác, tôi phải nuốt nhục vì cái gì?
Rác thì phải vứt vào thùng rác!”
Không khí trong phòng tụt xuống mấy độ.
Chu Hạc Nhiên thất vọng lẫn tức giận tôi: “Chúc Vân Hề, em hạ thấp như thì gì?
Anh đã rồi, và Ảnh Thu chẳng có gì!
Em vu oan cho ?
Hay là… nửa năm đi công tác, em tìm người khác nên muốn chia tay?
Sáu năm cảm, em không thấy xấu hổ sao?”
Ba mẹ ta tuy miệng muốn hòa giải, ánh mắt trách móc rõ rành rành, như thể lỗi là của tôi.
Bạn thấy sao?