5.
“Chu Hạc Nhiên, vì một thực tập sinh, vì một con mèo… mà muốn hoãn ngày cưới?”
Tôi rút điện thoại, mở danh bạ: “Được thôi, bây giờ gọi ngay cho ba mẹ tôi và ba mẹ , rõ lý do và thời gian hoãn cưới. Chỉ cần dám , đừng là hoãn, kể cả hủy hôn tôi cũng chiều !”
Sắc mặt Chu Hạc Nhiên tối sầm, ta căn bản không dám nhận lấy điện thoại.
Lúc nãy thấy vẻ tủi thân của Giản Ảnh Thu, ta buột miệng . Nhưng giờ thật sự phải , thì sao dám?
Đừng ba mẹ tôi, đến ba mẹ ta nghe xong cũng sẽ đánh gãy chân.
“Hu hu hu… đều là lỗi của em, là em và Bé Ngoan phiền phức cho Hạc Nhiên, bọn em sẽ đi ngay.”
Thấy Chu Hạc Nhiên chán nản, Giản Ảnh Thu cắn răng, ôm con mèo khóc lóc định bước ra cửa.
“Khoan, Ảnh Thu, em ở đây không quen biết ai, còn chỗ nào để đi?”
Chu Hạc Nhiên từ phía sau ôm lấy ta, không cho đi.
“Nhưng… vì em mà cãi nhau với chị Vân Hề, em sợ khó xử.”
“Ảnh Thu, em quá nghe lời, quá hiểu chuyện nên mới bị bắt nạt đấy! Yên tâm, chị Vân Hề không phải người vô như đâu.”
Anh ta xoa đầu Giản Ảnh Thu, rồi quay sang tôi: “Vân Hề, hay là chúng ta mỗi người nhường một bước, mình một căn khác dưới lầu nhà tân hôn, không?”
Tôi cầm ly nước, hất thẳng vào hai kẻ bỉ ổi kia.
“A! Chúc Vân Hề, em quá đáng thật đấy!”
Chu Hạc Nhiên còn che cho Giản Ảnh Thu, tức tối trừng mắt tôi, như thể tôi mới là người hoại bọn họ.
“Chu Hạc Nhiên, bị điên à?
Nhà cưới là nhà mua, ai lại bỏ không để đi chỗ khác cưới?
Anh muốn ở với thực tập sinh này thì xuống dưới mà cho ta, cùng nhau dọn vào. Ở ké nhà sẵn thế này, không biết xấu hổ à?”
Nghĩ tôi là mèo Kitty nên không biết nổi giận à?
Ngoại mà còn muốn tô vẽ cho trong sáng, tao nhã?
“Cái gì mà sống chung, bọn không có!”
Bị trúng tim đen, Chu Hạc Nhiên vẫn cãi chày cãi cối.
Giản Ảnh Thu thì bỏ luôn vẻ đáng thương ban nãy, trừng mắt tôi:
“Chị Vân Hề, có câu này em không biết nên hay không… Chị và Hạc Nhiên chưa kết hôn, căn nhà này là nhà bên ấy mua để cưới, ấy có quyền quyết định.
Chị ăn như mắng chửi thế, không sợ ấy hủy hôn rồi lấy lại nhà, đến lúc đó chị chẳng còn chỗ ở sao?”
Nhìn dáng vẻ tự tin của ta, tôi bỗng hiểu ra.
Liếc sang gương mặt chột dạ của Chu Hạc Nhiên, tôi bật mỉa: “Khoan, hình như chưa rõ một chuyện… Ai căn nhà cưới này là nhà họ Chu mua?”
6.
Có tiếng gõ cửa bất ngờ, cắt ngang lời tôi.
Giản Ảnh Thu lập tức chạy ra mở cửa, dáng vẻ chẳng khác gì bà chủ nhà.
Là mấy người hàng xóm mà ta cố công lấy lòng, trên tay cầm bánh kem và trái cây, mời vào nhà.
Họ không nhận ra bầu không khí quái dị, chỉ vui vẻ chào hỏi:
“Thì ra đã có khách đến trước rồi à, haha, đây là bánh tôi tự , lần trước bức tranh Ảnh Thu tặng tôi thật sự rất đẹp, tôi cực kỳ thích.”
“Đúng rồi, lần trước Ảnh Thu còn tặng tôi tượng của một nghệ sĩ nước ngoài, tôi để ngay đầu giường để ngắm mỗi ngày.”
Họ đặt quà lên bàn, nụ tuy khách sáo ánh mắt lại đầy hài lòng.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, quay người chạy ngay vào thư phòng.
Trên tường, bức tranh vốn treo ở đó đã biến mất, cả phong cách Pháp sang trọng giờ biến thành… phòng trống tuềnh toàng.
Tôi tức đến bật , liền mở cửa phòng khác.
Bên trong, một nửa số đồ sưu tầm đã biến mất.
Không cần đoán cũng biết bị ai mang đi để quà nịnh người khác.
Nếu vừa nãy tôi vẫn còn là cảm giác đau nhói và tủi thân vì bị chồng sắp cưới phản bội,
Thì bây giờ tôi đã chuyển sang chế độ “nổi giận chiến đấu”.
Muốn cướp đàn ông của tôi thì thôi đi, lại còn dám vào tài sản của tôi? Chắc chưa biết mặt trời mọc từ hướng nào rồi!
Tôi sải bước ra cửa, túm lấy Giản Ảnh Thu đang ngọt ngào trò chuyện với mấy người hàng xóm, giật thẳng tóc ta, rồi tát cho một cái nảy lửa.
“A!”
Giản Ảnh Thu bị đánh đến sững người, ôm má tôi đầy ấm ức: “Chị Vân Hề, sao chị lại đánh em?
Em đã giải thích rồi mà, em và Hạc Nhiên chẳng có gì hết, ấy là sếp, chỉ giúp em thôi… Ngay cả ba mẹ em cũng chưa từng đánh em đâu.”
“Chúc Vân Hề, thật sự quá thất vọng về em. Anh biết em từ nhỏ sống sung sướng, cũng không nên ra tay đánh người. Mau xin lỗi Ảnh Thu đi.”
Bạn thấy sao?