3.
“Chị Vân Hề ơi, nhà chỉ có bát đũa cho khách, chị không ngại chứ?”
Giản Ảnh Thu bày đôi bát đũa nhân của ta và Chu Hạc Nhiên ra bàn, với tôi, rồi quay lưng vào bếp giúp ta rửa rau, sắp đồ.
Hai người , giỡn, y như một đôi nhân thật sự.
Ngược lại, tôi — ngay trong chính căn nhà mới của mình — lại lạc lõng như một vị khách xa lạ.
Dạ dày cồn cào, nồi lẩu sôi ùng ục mà chẳng nuốt nổi.
“Chu Hạc Nhiên, nhà cho ấy, hợp đồng đâu?”
Câu lạnh tanh của tôi lập tức cắt ngang bầu không khí mập mờ trong bếp.
Chu Hạc Nhiên cau mày, khó chịu: “Vân Hề, cho Ảnh Thu ở đây chỉ là hình thức thôi, không cần hợp đồng gì cả.”
“Hừ… thế còn tiền ?”
“Tiền Ảnh Thu đã chuyển cho rồi, em muốn thì chuyển lại.
Nhưng thời gian này ấy ở đây cũng coi như giúp mình trông coi, dọn dẹp nhà cửa.
Nói đúng ra, chúng ta còn phải trả tiền công cho ấy mới phải.”
Nghe câu đầy tự nhiên của ta, tôi tức đến bật .
Giản Ảnh Thu lại rụt rè xen vào: “Vậy sau này tiền phải chuyển cho chị Vân Hề à? Anh Hạc Nhiên thương em không có tiền, nên mỗi tháng chỉ lấy 50 tệ, tháng này còn chưa trả.
Hay là chị thêm em WeChat, em chuyển luôn cho chị nhé.”
Cô ta chìa mã QR trước mặt tôi, ánh mắt sáng rực, bên trong là sự thách thức không thể lẫn.
“Năm mươi?”
Tôi đứng bật dậy, sang vẻ mặt chột dạ của Chu Hạc Nhiên, cơn giận bùng lên:
“Căn hộ này ở ngay trung tâm thành phố, 170 mét vuông, cách công ty vài phút đi bộ, bên ngoài ít nhất cũng hai vạn một tháng.
Anh cho ta 50 tệ? Chu Hạc Nhiên, tôi thấy không phải cho nhà, mà là cho … người đấy.”
Chu Hạc Nhiên giận dữ: “Chúc Vân Hề, hôm nay là sinh nhật , em về sớm không phải để chúc mừng, mà để cãi nhau à?
Anh với Ảnh Thu trong sạch, ấy là cấp dưới, giúp đỡ thì sao? Em cần gì phải ghen? Tâm địa xấu thì đâu cũng bẩn.”
4.
Bị đổ ngược tội, tôi lạnh giọng: “Chu Hạc Nhiên, đây là căn nhà cưới, chưa kết hôn mà đã cho người khác ở. Anh định không cưới nữa đúng không?”
Mặt ta tái đi, giọng mềm xuống: “Không có đâu, Vân Hề, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Khi nào cưới, sẽ bảo Ảnh Thu dọn ra ngoài.”
Meo~
Tiếng mèo kêu, tôi cúi xuống thì thấy một con mèo mướp đang cọ vào đôi chân trắng nõn của Giản Ảnh Thu.
Cô ta bế mèo lên, giọng như nũng nịu: “Anh Hạc Nhiên, đây là mèo hoang, là chúng ta cùng nhặt về. Nó mới có nhà, giờ em với Bé Ngoan ở đây quen rồi, đợi cưới xong… bọn em chẳng phải sẽ mất nhà sao?”
Một người, một mèo — cùng tỏ vẻ đáng thương bị bỏ rơi.
Chu Hạc Nhiên chỉ liếc một cái, nắm chặt tay, rồi quay sang tôi: “Đuổi họ đi như … có phải hơi tàn nhẫn không, Vân Hề?
Hay là… mình tạm hoãn đám cưới, đợi Ảnh Thu hết kỳ thực tập, để dành ít tiền nhà gần đây rồi hãy tổ chức?”
Như thể có ai đó đập mạnh vào đầu, tôi chỉ thấy người đàn ông trước mặt quá xa lạ.
Vì một thực tập sinh, không chỉ cho ở căn nhà cưới với giá 50 tệ, mà còn muốn hoãn cưới để… cho ta và con mèo hoang có chỗ ở?
Tôi chợt nhớ đến một chuyện. Ba tháng trước, chín giờ tối tôi vừa tan ca.
Đột nhiên nhớ , tôi gọi điện.
Bên kia là tiếng nước chảy, đang tắm. Giữa tiếng nước, tôi còn nghe tiếng mèo kêu.
Khi đó tôi hỏi: “Bao giờ nuôi mèo ?”
Ngày trước tôi từng muốn nuôi chó, bảo dị ứng lông vật, nên tôi đành bỏ ý định.
Anh tôi nghe nhầm, rồi vội vàng cúp máy.
Giờ nhớ lại… thật rùng mình.
Nói cách khác, lúc đó con mèo đã đem về nuôi, và ta đã sống chung với Giản Ảnh Thu?
Thì ra ta không hề dị ứng lông vật, chỉ dị ứng… việc tôi nuôi chó.
Tôi chỉ thấy buồn nôn, vừa thấy Chu Hạc Nhiên là muốn ói.
Bạn thấy sao?