18.
Công việc đầu tư của Trần Minh Xuyên dường như tiến triển rất tốt.
Anh ta khách hàng lớn hỗ trợ, nên vô cùng tích cực.
Nhưng khi nhắc đến số tiền đầu tư tối thiểu, Trần Minh Xuyên lặng thinh.
Anh ta không đủ tiền.
Vì xấu hổ, ta rời khỏi bữa tiệc sớm, sau đó vội vã tìm cách vay mượn khắp nơi.
Tôi nhận ra thẻ xăm trên kệ sách đã ta chuyển lên bàn thờ nhỏ trong nhà.
Tối hôm đó, Trần Minh Xuyên lại không về nhà.
Nghe , hôm đó Mi Tuyết cũng không ngủ lại ở phòng bệnh.
Sáng hôm sau, tôi như thường lệ đến bệnh viện nguyện.
Tôi thấy quầng thâm nhạt dưới mắt Mi Tuyết và chiếc khăn quàng cổ quấn chặt hơn thường ngày.
“Xin lỗi nhé.” Tôi .
“Chồng tôi dạo này nhiều việc phải lo, cứ nhắc đến đứa bé là ấy lại nổi cáu với tôi.”
“Đợi ấy vượt qua khó khăn này, tôi sẽ thuyết phục ấy ngay.”
Mi Tuyết nghiến răng, khi xuống bụng tôi, ánh mắt ta ánh lên sự lạnh lùng.
Một nguyện viên khác đến bắt chuyện:
“Chồng gặp khó khăn gì ? Công việc ấy không phải rất tốt sao?”
Tôi thở dài: “Đầu tư với người ta mà, không đủ tiền thôi. Còn khó khăn gì nữa, thiếu tiền cả mà.”
Chúng tôi vừa vừa đi xa, lúc rẽ vào góc khuất, tôi thấy Mi Tuyết tức tối lục tìm điện thoại.
19.
Cuối cùng, Trần Minh Xuyên cũng xoay vốn.
Anh ta phấn khởi trở về, vội vàng quỳ trước bàn thờ, dập đầu cảm tạ.
Tôi ta, lại thẻ xăm, không giấu vẻ ngạc nhiên.
“Thật sự linh nghiệm đến sao?”
“Nhưng người cho mượn nhiều tiền như thế là ai? Họ có đưa ra cầu gì không?”
Trần Minh Xuyên tránh ánh mắt tôi, không tự nhiên lắm. Anh ta cầm lấy thẻ xăm, đi lại.
Con người chính là như .
Khi không liên quan đến lợi ích cá nhân, họ thường hào phóng với cái không phải của mình. Hiến tủy của tôi để thể hiện sự si của ta.
Nhưng khi liên quan đến vận may của chính mình, họ lại không muốn hy sinh dù chỉ là chút ít, ngay cả một sự hy sinh vô căn cứ cũng không dám mạo hiểm.
Huống hồ, “bạch nguyệt quang” cao cao tại thượng của ta đã sớm rơi xuống phàm trần, khuất phục trước ta.
Việc ta trở thành kẻ phụ thuộc chỉ là chuyện sớm muộn.
Một “kẻ liếm chó” như Trần Minh Xuyên sao có thể tiếp tục cố gắng vì một khúc xương mà mình đã nếm thử?
Trần Minh Xuyên trầm ngâm rất lâu, ánh mắt dừng lại trên bụng tôi.
“Chờ lần này đầu tư có lợi nhuận, chúng ta sẽ bàn lại chuyện đứa bé.”
Nói xong, ta lúng túng giải thích:
“Dù sao, điều kiện kinh tế cũng ảnh hưởng trực tiếp đến chất lượng cuộc sống của con cái sau này.”
Trong lòng tôi không nhịn bật lạnh.
Trần Minh Xuyên đúng là tính toán quá giỏi.
Anh ta muốn lợi dụng đứa bé để mang lại may mắn, giúp ta kiếm lợi nhuận từ đầu tư.
Sau đó lại đứa bé để cứu “bạch nguyệt quang” của mình.
Nhưng trên đời gì có chuyện hoàn hảo đôi đường như thế. Những kẻ tâm thuật bất chính, dù không bị trời , cũng sẽ gặp tai họa do con người ra.
20.
Từ những thông tin tôi cố ý tiết lộ khi trò chuyện với nguyện viên ở bệnh viện, Mi Tuyết liên tục chuyển tiền cho Trần Minh Xuyên và thường xuyên “phục vụ” ta.
Theo những gì tôi tìm hiểu , gia đình Mi Tuyết khá giả. Lúc còn đi học, bè ta đều là con nhà giàu có.
Còn Trần Minh Xuyên thì khác, ta là học sinh nghèo đến từ vùng núi, phải vất vả học hành.
Mi Tuyết ngoài việc nhờ ta bài tập, thì hoàn toàn không để mắt đến ta.
Mãi sau này, khi Mi Tuyết mắc bệnh, hai người họ mới có nhiều mối liên hệ hơn.
Nghe , để tìm nhóm máu hiếm này, Trần Minh Xuyên từng ngày đêm canh tại các điểm hiến máu.
Thậm chí, vì hiến máu quá nhiều lần mà ta phải nhập viện.
Có lẽ, những trải nghiệm đó đã vô mở ra “kinh mạch” của Trần Minh Xuyên.
Dưới sự tấn công “mạnh mẽ” từ Mi Tuyết, vừa gửi tiền vừa gửi thân, ta dần cảm nhận một mùi vị khác thường.
Sau khi bản thân trở nên xấu xa, tôi bắt đầu cảm thấy thương cho chính mình khi xưa – một kẻ từng rất hèn mọn.
Có lẽ vì thế mà chiếc khăn quàng cổ trên cổ Mi Tuyết mãi không thể tháo xuống .
Vài ngày sau, khi tôi lại đến bệnh viện, Mi Tuyết lần đầu tiên chủ tìm tôi.
Cô ta dường như đã nghĩ thông suốt, cho rằng cách hiệu quả nhất để khiến tôi hiến tủy là trực tiếp chuyện với tôi.
Ánh mắt ta không còn ngạo mạn, thay vào đó là sự tha thiết và bi thương.
“Rốt cuộc thế nào thì mới chịu hiến tủy cho tôi?”
Tôi ta bằng ánh mắt đầy thương .
“Tất nhiên là tôi muốn hiến tủy cho . Nhưng gần đây không hiểu sao chồng tôi lại thay đổi, ấy hơi kỳ lạ.”
“Lúc đầu ấy đồng ý để tôi hiến tủy, gần đây có vẻ đã đổi ý.”
Tôi chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Mi Tuyết, cố ý hạ giọng, tiếp tục :
“Anh ấy cảm thấy đứa bé trong bụng tôi mang lại may mắn cho ấy. Cụ thể là may mắn gì, tôi không rõ. Nhưng hôm qua tôi nghe ấy lẩm bẩm, đại khái “con người chính là tiện, kéo không đi, đánh lại lùi.'”
Môi Mi Tuyết run rẩy.
Tôi vờ quan tâm hỏi:
“Cô có phải không khỏe không?”
“Gần đây tôi thấy sắc mặt không tốt, thật không biết chăm sóc bản thân chút nào. Người bệnh cần phải tĩnh dưỡng, gia đình không biết điều đó sao? Sao có thể để tiều tụy như ?”
Mắt Mi Tuyết hơi đỏ.
Tôi tiếp tục an ủi:
“Cô đừng lo lắng, kể cả chồng tôi quyết định giữ đứa bé, thì chỉ vài tháng nữa thôi là nó sẽ chào đời. Khi đó tôi hiến tủy cho cũng không muộn.”
“Nhưng trong thời gian này, phải chăm sóc sức khỏe của mình. Tiếp tục chịu khổ như thế này là không ổn đâu.”
Nói xong, tôi rời đi cùng các nguyện viên.
Mi Tuyết ngồi sụp xuống, cúi gập người, ôm lấy vai mình, khóc không thành tiếng.
21.
Sau đó, Mi Tuyết tìm đến Trần Minh Xuyên náo loạn một trận.
Trong video, Mi Tuyết không kiềm chế mà lần nữa giơ tay tát Trần Minh Xuyên.
Lần này, Trần Minh Xuyên đã bực mình, ta nắm chặt cổ tay Mi Tuyết, hất mạnh ta qua một bên.
Nhưng “bạch nguyệt quang” vẫn có sức sát thương.
Cuối cùng, Trần Minh Xuyên lại quay về chất vấn tôi.
Anh ta hỏi tôi có phải đã với Mi Tuyết rằng tôi không muốn bỏ đứa bé hay không.
Tôi thản nhiên gật đầu.
“Đúng , sao biết?”
“Mi Tuyết nằm viện đúng chỗ em nguyện, có thể ta nghe khi em chuyện với bè.”
“Hôm nay ta còn hỏi em liệu em có thể bỏ đứa bé để hiến tủy cho ta không. Em bảo mọi chuyện đều nghe theo chồng mình.”
“Kết quả, vẻ mặt ta như kiểu khinh khỉnh không thèm để ý.”
Trần Minh Xuyên nhướn mày tôi.
“Cô ta còn lẩm bẩm gì đó như ‘đồ nhà quê’ hay gì đó, em nghe không rõ.”
“Nhưng với ta có quen biết từ trước à? Sao ta biết là người ở vùng núi?”
Trần Minh Xuyên nhíu mày.
Tôi bộ an ủi, giọng điệu thoải mái:
“Ôi, đừng để tâm. Có thể em nghe nhầm. Mấy tiểu thư nhà giàu kiểu đó nhiều khi như , chẳng coi ai ra gì.”
“Hồi em đi học cũng có mấy người như thế. Lúc nhờ chép bài thì ngọt ngào, quay lưng đi đã mắng là ‘đồ quê mùa’.”
Sắc mặt Trần Minh Xuyên ngày càng khó coi, không nhắc lại chuyện đứa bé nữa.
Một cuộc gọi từ khách hàng báo rằng lợi nhuận từ đầu tư khả quan, rất nhanh sẽ giải ngân.
Trần Minh Xuyên lại lần nữa quỳ trước bàn thờ, thành tâm cầu nguyện với thẻ xăm.
22.
Sáng hôm sau, tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt, mang đến bệnh viện chia cho các nguyện viên.
Tôi vui vẻ kể cho họ nghe chuyện chồng tôi đầu tư thành công.
Một bệnh nhân nhỏ tuổi ôm một gói đồ ăn vặt, mang đến cho Mi Tuyết.
Sắc mặt Mi Tuyết xám xịt, tôi bằng ánh mắt trống rỗng.
Tôi mỉm xin lỗi, nhanh chóng rời đi.
Thấy tôi tránh mặt, Mi Tuyết hiểu rằng chuyện hiến tủy coi như tan thành mây khói.
Khi hỏi thăm các nguyện viên, ta biết rằng Trần Minh Xuyên đã chọn lợi ích thay vì ta.
Việc tôi mấy ngày nay luôn né tránh ta càng chứng thực điều đó.
Cuối cùng, vào ngày thứ tư, ta tìm tôi ở một tầng khác.
Trước đó, ta đã chuẩn bị đầy đủ thông tin.
Từ lời các nhân viên y tế, Mi Tuyết biết rõ về tôi:
Chẳng hạn, tôi đã tiêu hết tiền tiết kiệm để cứu mèo hoang.
Chẳng hạn, tôi đã nhịn ăn tối nhiều tháng để cải thiện bữa ăn cho các bệnh nhi.
Chẳng hạn, tôi luôn lo kẻ ăn xin thực ra là kẻ lừa đảo, mỗi lần đều bị mắc lừa.
Tóm lại, trong mắt người khác, tôi là kẻ ngốc nghếch tốt bụng.
Mi Tuyết dường như chắc chắn rằng chỉ cần bắt đầu từ tôi, mọi chuyện nhất định sẽ thành công.
Lần này, ta thật lòng quỳ xuống trước mặt tôi.
“Cầu xin .”
Cô ta : “Bây giờ chỉ có mới cứu tôi. Tôi mới 27 tuổi, tôi sợ rằng mình sẽ không thể chăm sóc ba mẹ khi về già.”
“Ba tôi lớn tuổi mới có tôi, ông ấy đã hơn 70 rồi. Nếu tôi không còn, ông ấy phải sống sao đây?”
Nước mắt Mi Tuyết lăn dài trên má, ta nắm chặt vạt áo tôi, vừa khóc vừa than vãn.
Cảnh tượng khiến người ta không khỏi xót xa.
Tôi tỏ ra vừa muốn tránh né vừa không nỡ, chính điều đó lại khiến Mi Tuyết thêm tin tưởng.
Cô ta quỳ tiến thêm hai bước, giọng đầy quyết tâm:
“Cô cứu tôi đi, tôi hứa chỉ cần cứu tôi, tôi sẽ không bạc đãi đâu. Gia đình tôi rất giàu, rất nhiều tiền. Số tiền đó có thể dùng để từ thiện, giúp đỡ những đứa trẻ bệnh tật và cả những con mèo, chó hoang.”
Ánh mắt tôi sáng rực lên, có lẽ trông rất thật, dù sao tôi cũng đã luyện tập trước gương vô số lần.
Thấy , Mi Tuyết đứng dậy.
“Thế nào? Có cần tôi ký thỏa thuận với không? Đông sắp đến rồi, mấy con mèo hoang đó cần một ngôi nhà mới.”
Cô ta kéo tôi đi về phía khoa sản.
Tôi cố gắng giãy giụa.
“Nhưng tôi phải hỏi ý kiến chồng tôi đã!”
“Hỏi ta gì? Phụ nữ thời đại mới phải tự mình quyết định chứ.”
“Hơn nữa, đứa bé này có thể sinh lại mà, chỉ là trễ vài tháng thôi.”
Tôi lưỡng lự, ngập ngừng, rồi cũng bị ta kéo vào khoa sản.
Trên đường đi, Mi Tuyết vừa khuyên nhủ tôi vừa đặt hàng hàng chục chiếc ổ cho mèo trên mạng.
Cô ta còn cho người mang một khoản tiền lớn đến tặng các bệnh nhi trong khu điều trị bạch cầu.
Tất cả hành đều nhanh gọn, chuẩn bị vô cùng chu đáo.
Tôi bị ta nửa đẩy nửa kéo vào khoa sản.
Tôi định lấy điện thoại gọi cho Trần Minh Xuyên, Mi Tuyết nhanh tay giật mất.
Ngay lúc đó, những đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu xuất hiện ở khoa sản.
Chúng ùa về phía tôi, vây quanh tôi kín mít.
“Chị Khuynh Khuynh, cảm ơn chị. Chi phí điều trị của bọn em lại kéo dài thêm rồi.”
“Chị đúng là thiên thần, bọn em sẽ mãi mãi biết ơn chị.”
Trong ánh mắt ngây thơ của những đứa trẻ, tôi không kìm mà đỏ hoe mắt.
Sau đó, như thể đã quyết định, tôi gật đầu với Mi Tuyết.
23.
Tôi bị đẩy vào phòng phẫu thuật.
Phá thai không đau, mọi việc diễn ra rất nhanh.
Cứ như , dưới sự “ép buộc” của Mi Tuyết, tôi mất đi đứa con của mình trong nửa đồng ý, nửa không.
Khi tôi bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Mi Tuyết mừng đến phát khóc.
Cô ta vừa khóc vừa , rằng cuối cùng mình cũng cứu.
Không bỏ lỡ cơ hội, ta vội vàng đã chuẩn bị xe, có thể lập tức đi các kiểm tra trước khi ghép tủy.
Tôi gượng gạo gật đầu đồng ý.
Mi Tuyết cùng gia đình luống cuống đỡ tôi, nửa dìu nửa kéo, đưa tôi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không ngờ, ngay bên ngoài cửa phòng, Trần Minh Xuyên đã vội vã xuất hiện.
Mắt ta đỏ ngầu, tay cầm điện thoại, lớn tiếng hỏi tôi vì sao không nghe máy.
Tôi sợ hãi núp sau lưng Mi Tuyết.
“Là ấy không cho em cầm điện thoại.”
Bạn thấy sao?