12.
Trần Minh Xuyên nghe xong, sắc mặt trở nên khó coi, sau đó không nhắc lại chuyện phẫu thuật nữa.
Dường như ta ngầm đồng ý với kỳ hạn mười ngày mà tôi đưa ra.
Trong mười ngày đó, tôi đều đặn đăng nhật ký thai kỳ lên mạng xã hội.
“Hôm nay con lại lớn thêm một ngày. Sáng nay ba tự tay bữa sáng cho mẹ con mình.”
“Mẹ lại bị nghén rồi. Ba khi con ra đời nhất định sẽ ‘xử lý’ con.”
“Mười một tuần rồi. Ngày mai kiểm tra thai kỳ, chắc ba sẽ nghe nhịp tim của con.”
Khi tôi vừa đăng nhật ký này, thám tử đã gửi tin nhắn cho tôi.
“Mi Tuyết không kiên nhẫn nổi nữa. Cô ta đã gặp Trần Minh Xuyên rồi.”
13.
Mi Tuyết chủ tìm Trần Minh Xuyên, có vẻ gọi điện không nên ta chặn ta ngay trước công ty.
Trong video, Trần Minh Xuyên giữ khoảng cách khá xa với Mi Tuyết, trông có vẻ lãnh đạm.
Mi Tuyết lập tức bật khóc.
Khác hẳn vẻ kiêu căng trước đây, lúc này ta Trần Minh Xuyên với ánh mắt đáng thương.
“Anh Minh Xuyên, em không chờ lâu nữa. Nếu không bắt ta thai, em sẽ chết mất.”
“Anh nỡ lòng em chết sao, Minh Xuyên?”
Nói rồi, ta bước tới nắm lấy tay Trần Minh Xuyên.
Biểu cảm của ta khi ấy buồn đến mức khiến tôi không nhịn .
Rõ ràng, Mi Tuyết rất ít khi có những hành thân mật như với ta, điều này khiến ta lúng túng đến mức ngỡ ngàng.
Thấy , Mi Tuyết lại bước thêm một bước, cơ thể ta khẽ run rẩy, đầu tựa vào ngực Trần Minh Xuyên.
“Anh Minh Xuyên, em biết những năm qua đã chịu không ít ấm ức vì em. Em sẽ đền đáp .”
“Chỉ cần em có thể sống, em sẽ đền đáp bất cứ điều gì.”
Lúc này, toàn thân Trần Minh Xuyên cứng đờ.
Phải một lúc lâu sau, ta mới hoàn hồn, vội vàng lùi lại một bước, quanh một lượt để chắc chắn không ai thấy.
Ngay sau đó, Mi Tuyết lấy ra một chiếc thẻ phòng, nhẹ nhàng đưa cho ta.
“Anh Minh Xuyên, nơi này không tiện. Chúng ta đến chỗ khác chuyện đi.”
14.
Đêm đó, Trần Minh Xuyên không về nhà.
Anh ta nhắn tin rằng công ty có việc gấp, phải tăng ca.
Thám tử lại gửi cho tôi hai đoạn video.
Một là cảnh Trần Minh Xuyên đang mua gì đó ở hiệu thuốc.
Hai là cảnh ta bước vào khách sạn.
Thám tử nhắn:
“Chị ơi, bên trong ồn ào lắm. Chị có muốn nghe không?”
Tôi từ chối.
Anh ta lại hỏi:
“Chị chắc ta là bệnh nhân không? Cơ thể như mà chịu nổi sao?”
Cô ta có chịu nổi không, tôi không biết.
Tôi chỉ biết rằng Trần Minh Xuyên đã ba ngày không về nhà, là đi công tác.
Ba ngày “công tác”, thám tử đã ở trước cửa khách sạn canh chừng suốt ba ngày.
Sáng ngày thứ ba, thám tử nhắn cho tôi:
“Chị à, có một câu chị phải nghe đây.”
Đoạn ghi âm mờ mờ xử lý và gửi đến.
Giọng của Trần Minh Xuyên, đứt quãng:
“Em yên tâm, việc thai không phải do ta quyết định. Cách gì cũng có.”
Lòng tôi lạnh ngắt, ngẩng đầu nén nhang cuối cùng cháy dở trên bàn thờ trong ngôi chùa.
Chiều hôm đó, hai người họ cuối cùng cũng bước ra khỏi khách sạn.
Mi Tuyết trông yếu ớt, lập tức gọi taxi đến bệnh viện thủ tục nhập viện.
Quả nhiên đúng như người ta :
“Đừng để một kẻ ‘liếm chó” nếm chút ngọt ngào. Một khi đã nếm, họ sẽ không bao giờ chịu buông tay.”
15.
Chút ngọt ngào của Trần Minh Xuyên cũng không phải vô ích.
Ngay khi về nhà, ta lập tức nhắc đến chuyện đứa bé.
Anh ta sau khi cân nhắc kỹ, ta vẫn muốn cứu người trước, sau đó sinh con sau.
“Nếu ấy có chuyện gì, chúng ta sẽ sống trong ân hận suốt đời.”
Tay tôi dừng lại trên túi áo, thứ đồ vừa lấy ra một nửa lại bị tôi nhét vào, do dự mãi mà không mở lời.
Trần Minh Xuyên tác của tôi, nhướn mày hỏi:
“Rốt cuộc là gì thế?”
Tôi càng giữ chặt túi áo hơn.
“Không có gì đâu. Đã quyết định rồi, thì không cần xem.”
Trần Minh Xuyên càng tò mò, tiến lên một bước, kéo tay tôi ra.
Một thẻ xăm bằng gỗ rơi ra theo tác của ta.
Tôi vội vàng nhặt lên, giấu ra sau lưng.
“Đừng xem mà, thật sự không có gì đâu.”
Sự hiếu kỳ của Trần Minh Xuyên hoàn toàn bị khơi dậy. Anh ta nghiêm mặt, chăm tôi không chớp mắt.
Tôi chỉ có thể “bất lực” đưa thẻ xăm ra.
“Thật ra cũng không có gì. Chỉ là một quẻ xăm tốt thôi.”
“Không phải em đã cho mười ngày để suy nghĩ sao? Em đoán có thể sẽ do dự, nên đã nhờ người đi xin một quẻ.”
“Em có nhờ , tốn không ít tiền, tìm đến vị đại sư mà từng nhắc là rất linh nghiệm để hỏi thử.”
Tôi đưa thẻ xăm ra trước mặt ta.
“Quẻ xăm ghi thế này.”
“Em cũng không hiểu ý nghĩa lắm, đại sư đứa bé này sẽ mang lại may mắn cho .”
“Ông ấy bảo, có đứa bé này, những gì chưa từng có sẽ tự tìm đến với .”
“Những người từng ngước , sau này sẽ phải nhờ cậy .”
Trần Minh Xuyên chằm chằm vào những chữ trên thẻ xăm, dường như liên tưởng đến những chuyện xảy ra mấy ngày qua.
Tôi lập tức giật lấy thẻ xăm, vứt sang một bên.
“Đừng xem nữa. Dù sao cũng đã quyết định không giữ lại, đừng tin vào mấy thứ không căn cứ này.”
“Em cũng chẳng thấy đứa bé này mang lại may mắn gì cho . Chẳng phải vừa bị công ty cử đi công tác, mà còn đi suốt ba ngày sao?”
“Xui xẻo quá đi mất. Làm gì có chuyện từ không có mà giờ lại có?”
Khóe môi Trần Minh Xuyên khẽ giật, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhặt lại thẻ xăm.
“Để suy nghĩ thêm.” Anh ta .
Tôi bộ định giật lại thẻ xăm lần nữa.
“Em đã bảo không cho xem rồi. Xem xong lại do dự, may mắn gì chứ? Mấy hôm trước còn bị người ta tát cho một cái cơ mà!”
Trần Minh Xuyên giơ tay cao lên, tránh tác của tôi.
“Đồ đã cầu xin về sao có thể tùy tiện vứt đi. Nghỉ sớm đi, chuyện này để sau hãy .”
Tôi nghi hoặc Trần Minh Xuyên.
“Không lẽ thật sự có gì trước đây không đạt , giờ lại có rồi sao?”
Trần Minh Xuyên chột dạ, nhanh chóng đẩy tôi vào phòng ngủ, vội vàng đóng cửa rồi rời đi.
Tôi không gì, khóa chặt cửa lại, sau đó lặng lẽ nhắn tin cho Thương Chi Lâm.
“OK, đến lượt rồi.”
16.
Tối hôm đó, khi Trần Minh Xuyên vẫn còn mân mê quẻ xăm mà lưỡng lự, ta nhận một cuộc gọi từ một khách hàng lớn.
Người mà trước đây ta luôn muốn tiếp cận để đầu tư, vì số tiền vốn của ta quá ít nên không xem trọng.
Lần này, khách hàng lớn đó chủ gọi cho ta, khiến ta phấn khích vô cùng.
Tôi lén Trần Minh Xuyên.
Anh ta cẩn thận đặt thẻ xăm lên kệ sách, ở vị trí cao nhất.
Rõ ràng, ta tin tưởng tuyệt đối vào lời giải thích của quẻ xăm.
17.
Sáng hôm sau, trong khi Trần Minh Xuyên đi gặp khách hàng lớn, tôi một mình đến bệnh viện nơi Mi Tuyết đang điều trị.
Khi thấy gương mặt tái nhợt không còn chút máu của ta, ánh mắt tôi thoáng chút hoang mang.
Tôi lắp bắp giải thích:
“Tôi không biết bệnh của tiến triển nhanh như , tôi không nghĩ tới…”
“Tôi thật sự không cố ý không cứu , chỉ là chồng tôi hơi mê tín một chút.”
Mi Tuyết tôi yếu ớt, cố nén sự oán hận trong ánh mắt.
“Vậy khi nào định phẫu thuật thai?”
Tôi giả vờ như muốn khóc, đáp: “Không phải tôi không muốn , chỉ là chồng tôi muốn tôi chờ thêm chút nữa.”
“Hôm qua tôi nghe ấy , hình như ấy cảm thấy đứa bé này mang lại may mắn cho mình.”
“Anh ấy bảo, những gì trước đây không có , giờ dễ dàng nằm trong tay ấy.”
“Những người từng ngước ấy, giờ đang quỳ xuống cầu xin.”
Sắc mặt Mi Tuyết càng tái nhợt hơn.
Tôi giả vờ không nhận ra, tiếp tục :
“Tôi đến đây là để quyên góp cho mấy đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu bên cạnh. Thấy ở đây, tôi muốn với một tiếng.”
“Dạo này tôi nghén nặng, lại đang có cơ hội thăng chức ở công ty. Đứa bé này tôi không định giữ lại.”
“Tôi đến để với , đừng sốt ruột. Đợi tôi thuyết phục chồng, tôi sẽ lập tức phẫu thuật và hiến tủy cho .”
Mắt Mi Tuyết đỏ hoe.
Nhưng rõ ràng, đó không phải vì cảm kích hay , mà là sự căm hận rực lửa trong ánh mắt.
Một nhân viên vệ sinh đi ngang qua, không biết thực hư câu chuyện, còn khen tôi:
“Cô Khuynh Khuynh đúng là người tốt nổi tiếng ở bệnh viện này.”
“Cô không biết đâu, mấy đứa trẻ không ai chăm sóc, ấy đều đến định kỳ giặt giũ, mang đồ ăn cho chúng. Đến cả mấy con mèo, chó hoang trong viện, ấy cũng thường xuyên cho ăn.”
“Thế nên bảo ấy thấy chết không cứu, tôi không tin đâu.”
Nhân viên vệ sinh xong thì quay lại tiếp tục công việc.
Mi Tuyết cúi đầu, cố gắng kìm nước mắt.
Trên cổ ta, những vết đỏ rõ rệt khiến người ta khó lòng bỏ qua.
Tôi cảm thấy buồn nôn, vội vàng mặc đồ nguyện rồi rời đi.
Bạn thấy sao?