Người Thứ Ba Trong [...] – Chương 2

Tôi đẩy miếng bánh ra, lặng lẽ thẳng vào mắt ta.

“Nhưng đứa con trong bụng tôi thì không đáng thương sao?”

“Người bệnh đó đáng thương, ta ít nhất cũng đã sống hơn hai mươi năm. Còn đứa con của chúng ta thậm chí còn chưa kịp thấy thế giới này. Anh xem, ai đáng thương hơn?”

Trần Minh Xuyên mím môi, cúi đầu.

Một lúc lâu sau, ta lí nhí:

“…Con chúng ta có thể sinh lại.”

Tôi đẩy mạnh ta ra.

“Sinh lại, liệu có phải đứa con này không?”

“Một đứa khác, có thể bù đắp tội lỗi đi đứa này sao?”

Trần Minh Xuyên dường như chưa từng nghĩ đến câu hỏi này.

Anh ta ngơ ngác, bị từ “tội lỗi” cho hoảng sợ, hồi lâu mới lắp bắp:

“Nó chỉ là một phôi thai, chưa thành hình, nên không tính là nó.”

“Không tính sao?”

Tôi nắm chặt tay ta.

“Vậy có muốn cảm nhận không? Nó đã bắt đầu cử rồi!”

Trần Minh Xuyên vội rút tay ra, luống cuống:

“Nói bậy, mới mười tuần thì gì có thai !”

Tôi không ép ta nữa, chỉ lặng lẽ úp mặt vào tay mình.

Từ lòng bàn tay truyền ra tiếng tôi nức nở. Thứ ta thấy chỉ là đôi vai tôi run rẩy.

Căn phòng yên lặng đến đáng sợ.

Không bật đèn, ánh sáng từ hàng ngàn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ chiếu vào khiến không gian thêm phần quạnh.

Tôi nghẹn ngào, giọng tràn đầy đau khổ:

“Em đoán nó là một bé trai, lông mày giống , cũng sẽ có trách nhiệm như .”

“Nó sẽ mềm mại gọi là ba. Khi tất cả mọi người có thể giả dối với , chỉ có nó thương vô điều kiện.”

“Máu mủ ruột rà, không cần những lời thề thốt vô nghĩa, tự nhiên đã gần gũi, không bao giờ lừa dối hay lợi dụng .”

Trần Minh Xuyên im lặng hoàn toàn.

Anh ta từ từ đưa tay ra, như muốn chạm vào đứa trẻ mà tôi vừa .

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tôi hất tay ta ra.

“Trần Minh Xuyên.”

Tôi ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe.

“Đó là món quà mà ông trời ban tặng .”

“Làm ơn, hãy cho bản thân một cơ hội. Nghĩ trong mười ngày, rồi quyết định xem có muốn trở thành người cha hạnh phúc này không.”

“Nếu mười ngày sau, vẫn không muốn giữ nó, thì em sẽ theo ý .”

5.

Đêm đó, Trần Minh Xuyên thức rất khuya, đứng trên ban công hút thuốc.

Điếu này nối điếu khác.

Khi chiếc mặt nạ rơi xuống, việc thấu điểm yếu của một người đàn ông trở nên dễ dàng.

Trước đây, tôi chỉ thấy Trần Minh Xuyên là người tốt bụng, có niềm tin.

Anh ta nhiều việc thiện, nếu xét kỹ, đó đều là những việc không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân.

Những việc tốt đó, chỉ bởi ta tin rằng “người tốt sẽ báo đáp.”

Điều ta tìm kiếm chỉ là hai chữ “báo đáp” mà thôi.

Khi tôi với ta rằng đi con mình là một tội lỗi, ta chắc chắn sẽ cân nhắc.

Liệu ta sẽ sâu sắc hay ích kỷ hơn, đó là vấn đề ta phải trăn trở.

Tôi khóa cửa phòng ngủ, đăng nhập vào tài khoản mạng xã hội đã lâu không dùng.

6.

Ảnh chụp màn hình lịch hẹn thai, đăng tải lên tài khoản.

“Tạm biệt, bé cưng. Một ngày nào đó, con sẽ quay lại với mẹ, đúng không?”

Kèm theo đó là hình ảnh siêu âm lần khám thai đầu tiên.

Trong danh sách truy cập gần đây của tài khoản, ảnh đại diện của Mi Tuyết hiện lên rõ ràng.

Từ sau lần hiến tủy thứ hai thất bại, Mi Tuyết bắt đầu thường xuyên ghé thăm trang cá nhân của tôi.

Tôi đoán Trần Minh Xuyên đã hứa với ta rằng sẽ thuyết phục tôi bỏ đứa con. Nhưng vì ta chưa tìm cơ hội mở lời, ta không chờ nữa nên tự mình đến tìm tôi.

Không lâu sau khi tôi đăng bài, Mi Tuyết đã gọi đến.

Cô ta chẳng hề bất ngờ trước sự “thỏa hiệp” của tôi.

“Hừ, thông suốt rồi thì tốt.”

“Phiền chị nhanh lên.”

Giọng điệu ngạo mạn, khinh thường, rõ ràng là Trần Minh Xuyên chống lưng.

Tôi không vội, cũng không bực, chỉ trả lời: “Được,” rồi bảo ta rằng sáng hôm sau tôi sẽ phẫu thuật.

Sau đó, tôi cúp máy.

Việc bỏ đứa bé là thật, tuyệt đối không phải vào sáng hôm sau.

Trang cá nhân của tôi đã sắp xếp kỹ lưỡng.

Ảnh chụp cứu trợ chó mèo hoang.

Bóng dáng thành kính quỳ lạy trước Phật.

Còn cả những liên kết tuyên truyền về ngân hàng tủy Trung Hoa.

7.

Chỉ cần Mi Tuyết xem qua, hình tượng về một người “ngây thơ và tốt bụng” của tôi trong mắt ta sẽ càng củng cố.

Tối hôm đó, Trần Minh Xuyên bị gọi đi tăng ca vì có việc gấp ở công ty.

Sáng hôm sau, đúng giờ hẹn, tôi đến khoa sản của bệnh viện.

Khi mọi thủ tục đã hoàn tất và bác sĩ cầu tôi ký tên, bất ngờ một người lao vào từ ngoài cửa.

Anh ta vội vã chạy đến, lớn tiếng gọi tôi: “Vợ ơi!”

Anh ta :

“Vợ ơi, nghĩ thông rồi, chúng ta không thai nữa! Ai muốn cứu thì để họ tự cứu, chúng ta không thể hy sinh đứa con của mình.”

Sự việc náo loạn, ta kích đến mức vừa kéo tay tôi vừa đi ra ngoài, vừa về những tác của việc thai.

Hành lang bệnh viện lập tức đông kín người hóng chuyện.

Kéo qua kéo lại gần mười phút, cuối cùng tôi bị ta lôi khỏi khoa sản.

Cùng lúc đó, Mi Tuyết nhận cuộc gọi từ một số điện thoại lạ.

“Đến khoa sản bệnh viện XYZ, đón tôi để kiểm tra trước hiến tủy.”

8.

Khi Mi Tuyết đến bệnh viện, tôi đã rời đi.

Cô ta báo tên tôi, hỏi xem tôi đã xong phẫu thuật chưa.

Nhưng nhân viên y tế thông báo rằng tôi đã bị chồng mình cưỡng ép đưa đi.

Bọn họ mồm năm miệng bảy kể về việc chồng tôi đã kích như thế nào, tha thiết muốn giữ lại đứa con ra sao.

Mi Tuyết không tin nổi, xác nhận đi xác nhận lại hai lần.

Đến cả các bệnh nhân trong hành lang cũng tham gia bàn tán về cảnh tượng vừa rồi.

Họ khen tôi thật may mắn vì có một người chồng vừa đẹp trai, vừa chu đáo.

Mi Tuyết đã mất bình tĩnh.

Cô ta hỏi: “Chồng ấy cao hơn mét tám, đeo kính gọng vàng, đúng không?”

“Đúng , chồng ấy đẹp trai lắm, vừa dỗ vừa bế ấy ra khỏi đó, bảo rằng thai sẽ lớn đến sức khỏe.”

Mi Tuyết tức giận đến mức đá tung cửa phòng việc của bác sĩ, sau đó bực bội bỏ đi.

Khi tôi, một y tá, gửi đoạn video về cảnh đó, tôi đang ngồi trên xe của Thương Chi Lâm – đối thủ lớn nhất của Trần Minh Xuyên – nhắm mắt nghỉ ngơi.

Sau khi xem xong video, tôi quay sang Thương Chi Lâm.

“Tôi bảo bắt chước, chứ đâu bảo quá mức như .”

Thương Chi Lâm vừa lái xe bằng một tay, vừa tháo kính gọng vàng ném sang bên.

“Hết cách rồi.”

“Bắt chước phiên bản hạ cấp, thật khó mà không vượt qua!!”

9.

Tôi bật nhẹ, cúi đầu bắt đầu chỉnh sửa nội dung trên trang cá nhân.

“Cảm quá, cuối cùng tôi đã không nhầm người.”

Hình đính kèm là bức ảnh tôi và Trần Minh Xuyên đan tay vào nhau.

Đăng lên rồi xóa ngay.

Đăng lại, rồi lại xóa.

Tôi nghĩ, Mi Tuyết chắc chắn sẽ thấy .

“…”

Khi Thương Chi Lâm đưa tôi đến câu lạc bộ, Trần Minh Xuyên đã ở đó chờ sẵn.

Anh ta đang nghe điện thoại của Mi Tuyết.

“Em cái gì ? Anh sao có thể ngăn ấy phẫu thuật chứ?”

“Chuyện ấy có lịch hẹn hôm nay, chẳng lẽ không biết sao?”

“Đến giờ ấy vẫn chưa đồng ý bỏ đứa bé, em đang cái gì ?”

Phía đầu dây bên kia dường như rất ầm ĩ, Trần Minh Xuyên vừa bóp trán vừa đi qua đi lại.

Nhưng ngay khi đi đến vòng thứ ba, ta bất ngờ bị một người lao đến tát thẳng vào mặt.

Mi Tuyết xuất hiện, cầm điện thoại đứng trước mặt ta.

“Tôi thật sự quá thất vọng về , Trần Minh Xuyên. Tôi đã lầm rồi!”

“Chính đã chắc chắn sẽ thuyết phục ta bỏ đứa bé. Tôi đã nghe lời , nhẫn nhịn chờ đợi. Anh biết tôi đã chịu đựng khó khăn thế nào không?”

“Nhưng thì sao? Anh lại không muốn ta bỏ đứa bé nữa sao?”

Thương Chi Lâm ngả người ra sau, thoải mái dựa vào sofa, nâng ly rượu về phía tôi:

“Đến lượt lên sân khấu rồi.”

“Đừng diễn hỏng đấy!”

10.

Ngay khi Trần Minh Xuyên định hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tôi nhanh chóng lao đến, đứng chắn trước mặt ta.

“Cô dựa vào đâu mà đánh chồng tôi?”

“Là tôi không nỡ bỏ đứa con. Có gì thì nhắm vào tôi đây này. Nếu dám vào chồng tôi một lần nữa, đừng mong nhận tủy của tôi.”

Trần Minh Xuyên kinh ngạc tôi, sự hoảng loạn thoáng hiện trong đáy mắt.

“Sao em lại ở đây…”

Tôi cắt ngang lời ta, đưa tay chạm vào gương mặt vừa bị tát.

“Tất cả là lỗi của em, ta dám đánh . Em thật may mắn vì chưa hiến tủy cho ta.”

Mi Tuyết cũng bắt đầu hoang mang.

Lúc này, bọn họ cách nào cũng không thể để tôi biết mối quan hệ giữa họ.

Một khi sự thật bị lộ, chuyện hiến tủy chắc chắn sẽ tan thành mây khói.

Trần Minh Xuyên cứng ngắc quay sang Mi Tuyết.

“Còn đứng đây gì? Đợi vợ tôi nổi giận à?”

Mi Tuyết nghẹn cổ, nước mắt lưng tròng.

“Còn không mau đi đi! Vợ tôi đã rộng lượng không so đo với rồi. Nếu còn sự, đừng trách vợ tôi không khách sáo!”

Mi Tuyết cắn chặt răng, không chịu rời đi.

Tôi kéo Trần Minh Xuyên lùi về phía sau, chắn trước mặt ta.

“Tôi cảnh cáo , chuyện đứa bé không liên quan gì đến chồng tôi. Nếu còn để tôi thấy phiền ấy, đừng trách tôi không cứu mạng .”

11.

Mi Tuyết vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Trần Minh Xuyên nắm chặt tay thành nắm , cố gắng kiềm chế không đuổi theo.

Tôi giả vờ đau lòng, nhẹ nhàng xoa mặt ta, nơi đang đỏ ửng vì bị tát.

“Cô ta dám đánh trước mặt bao nhiêu người như , không cần thể diện nữa sao!”

“Chồng của em mà ngay cả mắng em cũng không nỡ mắng, ta lại tiện tay vung thẳng một cái tát. Thật là không xem chúng ta là con người!”

Trần Minh Xuyên cuối cùng cũng nhận ra ý nghĩa của cái tát đó từ lời tôi.

Nắm siết chặt từ từ buông lỏng.

Anh ta hoàn toàn từ bỏ ý định đuổi theo.

Từ căn phòng trên tầng hai, Thương Chi Lâm nâng ly về phía tôi, rồi uống cạn ly rượu trong tay.

Tôi lặng lẽ nháy mắt với ta, cố nặn ra hai giọt nước mắt.

Tôi quay người lại, Trần Minh Xuyên.

“Minh Xuyên, chúng ta về nhà thôi. Lần này cứ để ta chờ thêm vài ngày, xem ta còn dám đánh không.”

“Nếu mười ngày chưa đủ thì hai mươi ngày. Em muốn ta phải quỳ xuống cầu xin , để mặt mũi hôm nay bị mất sẽ sớm trả lại.”

Ánh mắt Trần Minh Xuyên thoáng dao , dường như có từ nào đó trong lời tôi khiến ta trầm ngâm, khóe môi ta khẽ nhếch lên một nụ mờ nhạt.

Chốc lát sau, ta cuối cùng cũng nhớ ra để hỏi tôi:

“Sao em lại đến đây?”

Tôi bĩu môi.

“Còn không phải tại Mi Tuyết sao? Hôm nay ta kích gọi điện thoại trách em, hỏi vì sao chưa đi phẫu thuật.”

“Trước khi cúp máy, ta còn gì đó như ‘đồ vô dụng’. Em không biết ta mắng ai, nên giận quá đến đây tìm để bàn bạc.”

“Không ngờ lại đúng lúc gặp ta đến đây phát điên.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...