1.
“Chị sao còn chưa bỏ đứa bé?”
Đây là câu đầu tiên Mi Tuyết khi tìm đến tôi.
Thấy tôi sững sờ, ta kiên nhẫn giải thích vài câu.
Lúc này tôi mới biết, ta chính là người nhận tủy từ tôi.
Một năm trước, tôi từng hiến tủy một lần. Vài ngày trước, ngân hàng tủy liên hệ, rằng người nhận đã bị tái phát, hỏi tôi liệu có thể hiến tủy thêm lần nữa.
Nghĩ đến những bức ảnh những đứa trẻ mắc bệnh bạch cầu với nụ tươi mà chồng tôi, Trần Minh Xuyên, đã cho tôi xem, tôi đã đồng ý hiến tủy thêm một lần.
Tuy nhiên, vì đang mang thai, tủy của tôi đã pha trộn một số yếu tố liên quan đến thai nhi, dẫn đến việc hiến tủy thất bại.
Không ngờ, ngay sau khi tôi trả lời bác sĩ rằng sẽ không bỏ đứa bé, người nhận tủy đã tìm đến tận nhà.
Theo quy định, ngân hàng tủy không tiết lộ thông tin của cả người hiến lẫn người nhận. Vì , việc Mi Tuyết xuất hiện khiến tôi rất bất ngờ.
Cô ta đứng trước mặt tôi, mất kiên nhẫn nhíu mày, đặt một xấp tiền mặt sáng loáng lên bàn.
“Bỏ một đứa bé thôi mà cũng lâu như ? Muốn bao nhiêu tiền cứ thẳng. Cứ kéo dài như với một bệnh nhân như tôi thì thật không phải phép.”
Tôi nghĩ có thể đã có sự hiểu lầm nào đó, nên cố gắng nhẫn nhịn, rõ rằng trước khi đứa bé chào đời, tôi sẽ không hiến tủy thêm một lần nào nữa.
Nghe , Mi Tuyết tức giận lôi từ trong túi ra một chiếc thẻ ngân hàng.
“Tôi đã rồi, cần bao nhiêu thì cứ thẳng. Tôi không có thời gian dây dưa mấy chuyện lòng vòng này!”
Cô ta đặt mạnh chiếc thẻ ngân hàng lên xấp tiền mặt.
“Đây là mười vạn. Sáng mai tôi sẽ hẹn bác sĩ cho chị. Bỏ đứa bé đi, rồi lập tức cấy ghép tủy.”
Tôi bật vì sự trơ trẽn của ta. Lập tức, tôi nhặt cả xấp tiền và chiếc thẻ, ném thẳng ra ngoài cửa.
Tôi có thể là người tốt bụng, không đến mức ngu ngốc đến độ phải con mình để cứu mạng người khác.
Tôi tuyên bố rằng không những tôi sẽ không hiến tủy, mà tôi còn sẽ kiện người đã tiết lộ thông tin của tôi.
Mi Tuyết bị tôi đẩy ra ngoài cửa.
Tuy nhiên, khi cửa còn chưa kịp đóng, Trần Minh Xuyên đã lao ra từ phòng vệ sinh.
Anh ta vội vàng đỡ lấy Mi Tuyết đang loạng choạng, ánh mắt đầy trách cứ tôi.
“Em có chút đồng cảm nào không ? Làm sao em có thể đẩy một bệnh nhân chứ?”
Tôi ngẩn người.
Từ trước đến giờ, Trần Minh Xuyên chưa bao giờ nặng lời với tôi. Đây là lần đầu tiên ta lớn tiếng trách móc mà không phân biệt đúng sai như .
Tôi nén cơn giận, hỏi : “Anh có nghe rõ cuộc chuyện vừa rồi không?”
Anh ta không trả lời mà hỏi ngược lại:
“Lâm Khuynh Khuynh, em sao lại máu lạnh như ?”
Bàn tay đang đỡ Mi Tuyết của ta nổi đầy gân xanh, ánh mắt đỏ hoe vì kích .
“Anh từng nghĩ em là người hiền lành, nhân hậu nhất. Nhưng giờ thì sao… em khiến quá thất vọng rồi, Lâm Khuynh Khuynh.”
Cảm giác ấm ức trong tôi bị một linh cảm mạnh mẽ dập tắt.
Trần Minh Xuyên đang rất khác thường.
Đúng là ta tốt bụng, mềm lòng, không đến mức vì một người xa lạ mà nổi giận với tôi đến mức này.
Hôm đó, ta cẩn thận đưa đó lên thang máy, một suy đoán táo bạo khiến tôi lạnh cả sống lưng.
2.
Quả nhiên, sau khi tiễn Mi Tuyết đi, Trần Minh Xuyên dần bình tĩnh lại.
Anh ta thấy tôi đang đứng dựa vào cửa, liền ho khan hai tiếng để che giấu sự ngượng ngùng.
“Khuynh Khuynh, em không biết đâu, bệnh nhân không thể để xảy ra chuyện gì. Lỡ có vấn đề gì, chúng ta sẽ không gánh nổi.”
Tôi đứng chắn trước cửa, không nhúc nhích.
“Vậy nên, nổi giận với em là vì sợ ta ăn vạ sao?”
Trần Minh Xuyên tránh ánh mắt của tôi.
“Tất nhiên… tất nhiên là sợ ta ăn vạ rồi.”
Tôi bình thản ta.
“Em cũng mà, sao có thể vì một người muốn mạng con mình mà tức giận với em .”
Anh ta gượng hai tiếng, sau một hồi lâu mới tiếp.
“Thực ra, chúng ta vẫn còn trẻ, có thể phấn đấu thêm vài năm rồi sinh con sau.”
Tôi im lặng, không đáp.
Ánh mắt ta thoáng chút lúng túng, lén liếc tôi vài lần.
“Em cũng biết mà, con cái có thể sinh lại, người chết thì không thể sống lại.”
Ngày hôm đó, khi Trần Minh Xuyên câu này, tôi biết, đa phần suy đoán của mình đã đúng.
Tôi đuổi ta ra khỏi nhà, sau đó nhanh chóng liên lạc với thám tử tư.
3.
Hồ sơ về Mi Tuyết gửi đến tài khoản WeChat của tôi chỉ sau vài ngày.
Đúng như tôi dự đoán, Mi Tuyết và Trần Minh Xuyên từng học chung cấp ba, và còn cùng khóa.
Ngoài hồ sơ, thám tử còn gửi kèm một đoạn video.
Trong video, Trần Minh Xuyên đang uống rượu với một vài người trong phòng riêng.
Ai đó nhắc đến trạng bệnh của Mi Tuyết, những người khác lập tức ồn ào lên.
“Nữ thần của chúng ta có cả ngân hàng tủy di , tái phát bao nhiêu lần thì có gì quan trọng đâu?”
Tiếng rộ lên khắp phòng.
Mọi người cợt Trần Minh Xuyên.
“Không phải chứ, Xuyên quả nhiên là người nữ thần ưu ái. Vì nữ thần, chuyện gì cũng .”
“Đúng , để tìm người phù hợp với tủy của Mi Tuyết, ấy thậm chí còn cưới luôn ngân hàng tủy cơ mà. Ha ha ha.”
“Anh Xuyên này, thích Mi Tuyết đến thế, sao có thể chịu đựng chuyện lên giường với một người phụ nữ mình không chứ?”
Trong video, Trần Minh Xuyên lặng lẽ hút thuốc.
Qua làn khói, ánh mắt ta lạnh lùng, hờ hững, hoàn toàn khác xa với người đàn ông dịu dàng, lịch thiệp mà tôi từng quen.
Anh ta chậm rãi dụi tắt điếu thuốc trên tay, khóe môi cong lên một nụ mỉa mai.
“Chỉ cần nghĩ ta là ngân hàng tủy, dù khó chịu đến đâu cũng có thể chịu đựng .”
Tôi thở gấp, cảm giác như có một bàn tay to lớn đang bóp chặt cổ họng mình.
Video vẫn tiếp tục.
Có người lại trêu chọc.
“Nếu đã khó chịu như , sao còn ta có thai chứ?”
“Anh Xuyên sẽ không phải là chơi lâu ngày rồi quên mất ý định ban đầu, lòng thật chứ?”
Trần Minh Xuyên không ngẩng đầu lên.
Một lúc lâu sau, ta thấp giọng đáp:
“…Đùa thôi, gì có chuyện đó?”
“Đứa con tôi có thể cho ta, cũng có thể bắt ta bỏ đi.”
Đoạn video đột ngột dừng lại, điện thoại trượt khỏi tay tôi.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, cảm giác ngột ngạt vẫn khiến tôi thở hổn hển, như muốn nghẹt thở.
Những ký ức về quá trình quen biết Trần Minh Xuyên ùa về như một cuốn phim quay chậm.
Lần đầu gặp là tại một buổi hiến máu. Nhóm máu của tôi rất hiếm, nên Trần Minh Xuyên, cũng tham gia hiến máu, đã bắt chuyện với tôi.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ta đã chờ đợi rất lâu mới gặp nhóm máu của tôi.
Dần dần quen biết, ta bắt đầu cho tôi xem những hình ảnh nụ của các em nhỏ mắc bệnh bạch cầu và khát vọng sống của chúng.
Anh ta : “Em có biết không? Chúng không còn cách nào cứu chữa, tủy xương của em có thể mang đến hy vọng sống cho chúng.”
Anh ta lợi dụng lòng tốt của tôi để toan tính.
Vậy mà tôi lại bắt đầu có cảm với ta từ khi ấy.
Sau đó, tôi gia nhập ngân hàng tủy theo lời giới thiệu của ta.
Tiếp đến, ta nhiệt theo đuổi tôi. Anh ta tôi quá nhân hậu, khiến ta sẵn sàng đánh đổi tất cả vận may trong tương lai để đổi lấy sự đồng ý của tôi.
Tôi không cảnh giác, thế là bị mê hoặc.
Khi tôi và Mi Tuyết xác nhận phù hợp để hiến tủy, ta cầu hôn tôi.
Sau lần hiến tủy đầu tiên thành công, chúng tôi tổ chức đám cưới.
Có lẽ Trần Minh Xuyên không ngờ rằng Mi Tuyết lại tái phát nhanh đến , hoặc có lẽ trong những khoảnh khắc bên tôi, ta đã vô lòng.
Vì thế, ta mới :
“Khuynh Khuynh, chúng ta sinh con nhé.”
…
Mọi thứ, từ đầu đến cuối, đều là âm mưu của ta.
Tôi nén cơn co rút trong dạ dày, lao vào phòng tắm, nôn khan dữ dội.
Nỗi đau vì không còn chưa kịp nguôi, một cơn phẫn nộ dữ dội đã trỗi dậy trong lòng tôi.
Tôi cuộn người trong phòng tắm, bật khóc nức nở.
Khóc đủ rồi, tôi lau khô nước mắt, cầm điện thoại gọi đến khoa sản:
“Cho hỏi tôi có thể đặt lịch thai không?”
Hai kẻ tồi tệ đó chẳng phải muốn đôi uyên ương bất hạnh, chịu mọi đau khổ vì sao?
Vậy thì tôi sẽ xem, trước sống chết, bọn họ sẽ quay lưng phản bội nhau thế nào!
4.
Kể từ lần cãi nhau đó, Trần Minh Xuyên lấy lý do bận công việc, mấy ngày không về nhà.
Lần tiếp theo ta trở về, đặc biệt mang theo bánh ngọt mà tôi thích.
Anh ta theo thói quen tắm rửa sạch mùi rượu và thuốc lá, rồi mới tiến đến gần tôi.
“Sao mắt em hơi đỏ thế?” Anh ta nhíu mày.
“Có nghén không? Hay em thấy không khỏe?”
Tôi không trả lời, chỉ nén cảm giác buồn nôn, để mặc ta quan tâm.
“Khuynh Khuynh, nếu em không khỏe, chúng ta có thể để chuyện sinh con lại sau.”
“Như vừa tốt cho em, lại vừa có thể cứu người, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”
Anh ta đưa miếng bánh ngọt đến trước mặt tôi.
“Khuynh Khuynh, mấy hôm trước là nóng giận nhất thời mới những lời tổn thương em.”
“Chỉ là thấy ấy quá đáng thương, ấy cũng gần tuổi em, chắc chắn cũng không muốn rời xa thế giới này.”
“Anh thật sự không chịu khi thấy ai đó đáng thương. Em biết mà, nếu không phải , chúng ta đã không đến với nhau.”
Bạn thấy sao?