17
Lạc Dã bị Trần Dư chạy đến giữ lại.
Anh ta nhẹ nhàng kéo tôi thoát khỏi sự kiềm chế của Lạc Dã.
Sếp tôi lạnh nhạt liếc qua hai người họ, rồi thong thả buông ống tay áo vừa xắn lên.
Anh ấy khẽ đẩy vai tôi, ý bảo tôi rời đi.
Tôi không nán lại nữa, lập tức xoay người rời khỏi đó.
Lạc Dã dường như gì đó với Trần Dư.
Tôi không nghe rõ.
Nhưng tôi có thể cảm nhận ánh mắt vẫn bám chặt lên người tôi, không hề rời đi.
Cho đến cuối cùng, chỉ còn lại giọng Trần Dư nghiến răng nghiến lợi vang lên giữa không khí hỗn loạn:
“Lạc Dã, mẹ kiếp, cậu điên rồi à?”
18
Sếp đưa tôi về tận nhà.
Tôi đứng trước cổng khu chung cư, theo chiếc xe của ấy rời đi.
Mãi sau, tôi mới chậm rãi bước vào trong.
Không gian phía sau tĩnh lặng.
Nhưng tiếng bước chân mỗi lúc một gần hơn.
Có ai đó đang đi theo tôi.
Tôi dừng lại, quay đầu lại —
Không hề bất ngờ khi ánh mắt lại chạm phải Lạc Dã.
Anh đứng dưới ánh đèn đường mờ tối, vạt áo lay trong gió.
Xem ra, Trần Dư không cản .
Anh không tôi ngay, mà dõi theo hướng chiếc xe của sếp đã khuất bóng, rồi hỏi:
“Em và hắn có quan hệ gì?”
“Thật sự coi hắn là trai à?”
Anh dừng một giây, rồi giọng trầm xuống:
“Hay là…”
“Em thích hắn rồi?”
Tôi không hiểu, đang dùng tư cách gì để hỏi tôi điều này?
Tôi không muốn tranh luận với ta về những chuyện này giữa đêm khuya.
“Rốt cuộc muốn gì?”
Lạc Dã lặng lẽ tôi, giọng điềm tĩnh:
“A Thu, theo về Giang Thành đi.”
Giang Thành.
Chỉ hai chữ đó thôi, cũng đủ khiến những đau đớn mà tôi đã chôn sâu bấy lâu nay bị đào xới lên.
Vào cái đêm khuya lạnh lẽo này, tất cả lại một lần nữa hiện ra rõ ràng trước mắt tôi, như một vết thương chưa kịp lành đã bị xé toạc.
“Thế nào? Anh muốn tôi quay về kẻ thứ ba cho sao?”
Tôi không thể kìm nén nữa, châm chọc hỏi:
“Hay là đêm nay lại tìm thấy điều gì thú vị trên người tôi?”
“Hoặc lại nghĩ ra cách nào khác để giỡn tôi?”
“Đại thiếu gia Lạc Dã, hai năm trước vẫn chưa chơi đủ sao—”
“A Thu.”
Lạc Dã bỗng cắt ngang tôi.
Gương mặt vẫn bình thản như mọi khi.
Nhưng trong đáy mắt lại có một nỗi buồn mà tôi không tài nào hiểu .
“Đừng chuyện với bằng giọng điệu này, không?”
Cơn gió cuối thu lạnh đến mức khiến đầu ngón tay tôi tê buốt.
Tôi nhắm mắt, chỉ thốt ra một chữ:
“Cút.”
19
Nhưng không cút.
Dưới khu chung cư, bóng dáng mờ ảo của vẫn còn đó.
Mãi đến sáng.
Khi tôi bước xuống, đã trông có vẻ rất mệt mỏi, vẫn cứ tự nhiên tiến lại gần, nhét vào tay tôi một chai sữa nóng và một phần bữa sáng.
Hơi ấm của chai sữa len qua lòng bàn tay, trong giây lát như kéo tôi về những buổi sáng bình thường của ngày xưa.
Có lẽ do cái lạnh đêm qua giọng khàn đặc:
“Mặt dây chuyền đó… không nghĩ nó sẽ bị vỡ.”
“Công việc của em, khi đó đã tìm cho em một nơi tốt hơn.
Anh chỉ muốn quay lại những ngày tháng trước đây của chúng ta.”
Tôi đã không ngủ ngon cả đêm.
Tôi mơ về quá khứ.
Mơ thấy mình chật vật trốn sau lưng Lạc Dã, để bảo vệ mình.
Tôi không thể phủ nhận rằng, trong hơn hai mươi năm cuộc đời, chiếm một phần rất lớn trong ký ức của tôi.
Hai năm ngắn ngủi, tôi chưa thể quên .
Nhưng những tổn thương để lại, tôi lại càng không thể quên.
“Đừng giả vờ nữa.”
Tôi ngước mắt , trả lại cho chính câu mà hai năm trước đã với tôi:
“Anh cũng không vĩ đại và si như nghĩ đâu.”
20
Sắc mặt Lạc Dã trắng bệch trong thoáng chốc.
Anh không tiếp lời, chỉ quay người mở cửa xe:
“Anh đưa em đến công ty.”
Nhưng vừa dứt câu, một chiếc Bentley đen bóng thấp thoáng lại lặng lẽ dừng ngay trước mặt tôi.
Là xe của sếp.
Tôi lên xe, qua cửa kính ra—
Lạc Dã vẫn đứng yên đó, bàn tay còn đặt trên cửa xe của mình.
Khoảng cách giữa chúng tôi càng lúc càng xa, đến mức tôi không còn rõ biểu cảm của nữa.
Mãi đến khi bóng dáng khuất hẳn, sếp mới lên tiếng:
“Cần tôi giúp không?”
Chỉ một câu đơn giản, tôi lập tức hiểu rằng lại đang tính toán gì đó.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, lấy từ túi ra một chiếc bàn tính vàng nhỏ gọn, vừa vặn trong lòng bàn tay.
“Lâm Vọng Thu, tối qua lại bẩn áo khoác của tôi.
Tiền vẫn chưa trừ. Nếu lần này cũng cần tôi giúp, tôi có thể tính tổng rồi giảm giá còn 99% cho .”
“…”
Người đồng nghiệp vẫn giả vờ ngủ đằng sau cuối cùng cũng mở mắt, phẫn nộ lên tiếng:
“Sếp, tại sao luôn thích bóc lột những người trung thực như chúng tôi?”
Sếp khẽ nhướng mày: “?”
Đồng nghiệp như nhịn không nổi nữa:
“Nhóm bọn tôi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, mà cái ‘giải thưởng bí mật’ mà … chỉ là đưa đón chúng tôi đi một tháng?”
Sếp điềm nhiên cất chiếc bàn tính vàng, giọng dửng dưng:
“Không phải chính các cậu chọn nó sao?”
“…”
Đến công ty, đồng nghiệp khoác tay tôi kéo vào trong, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Thật hết nổi, ai mà ngờ ‘giải thưởng bí mật’ lại là cái này, biết thế đã chọn tiền thưởng rồi.”
Tôi không lên tiếng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh Lạc Dã sững sờ đứng yên tại chỗ.
Cho đến khi tan , vẫn còn ở đó.
Ánh mắt dừng trên người sếp tôi, giọng rất nhẹ:
“Em thực sự thích ta sao?”
“Liên quan gì đến ?”
“Vậy còn thì sao?”
Trong mắt phản chiếu lại màu đỏ rực của ánh hoàng hôn.
Giống như một ngọn lửa cháy bùng.
“A Thu, dù có phạm lỗi, cũng nên có cơ hội chuộc lỗi chứ?”
Bóng tối dần phủ xuống.
Ngón tay tôi khẽ , thẳng vào :
“Vậy nếu tôi bảo gì cũng , có không?”
“Được.”
21
Lạc Dã thực sự ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi bảo đi quay video sóng biển giữa đêm khuya mùa thu.
Bảo tìm chiếc vòng tay bị rơi xuống hồ.
Bảo nửa đêm đi mua bánh ngọt ở tiệm thích của tôi.
Mấy ngày liền, gần như không chợp mắt.
Quầng thâm dưới mắt rõ rệt, dù có che cũng không giấu .
Nhưng khi tôi, vẫn , vẫn có ánh mắt rạng rỡ như trước.
Khoảnh khắc ấy, dường như lại trùng khớp với hình ảnh Lạc Dã ngày xưa—người từng bảo vệ tôi hết lần này đến lần khác.
Anh trả lại chiếc hộp tôi đã đưa cho mấy ngày trước.
“A Thu, mặt dây chuyền đã sửa lại rồi.”
Anh ngập ngừng một chút, giọng thấp xuống:
“Xin lỗi, hôm đó thực sự không nghĩ nó sẽ bị vỡ.”
Mặt dây chuyền phục chế rất hoàn hảo, trông như chưa từng bị tổn .
Tôi chằm chằm vào nó vài giây, rồi cẩn thận cất lại.
Sau đó, Lạc Dã rời đi.
Không lâu sau, mưa bắt đầu rơi.
Mưa suốt cả đêm.
Tôi nằm yên trên sofa, xem video quay lại cảnh đứng trước biển.
Nước biển lạnh buốt, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh.
……..
Sáng sớm hôm sau, có người gõ cửa.
Không phải Lạc Dã.
Mà là sếp tôi.
“Xe cờ hỏng ngay gần nhà . Trời đang mưa lớn, không phiền nếu tôi tạm trú một lát chứ?”
Mưa thực sự rất lớn.
Tôi để ấy vào nhà.
Ba phút sau, tôi hối hận.
Anh ta lại giao cho tôi việc tăng ca vào cuối tuần.
“Nếu thì cứ đi đi.”
Sếp tôi phớt lờ câu đó.
Anh ấy chằm chằm vào chiếc điện thoại tôi vô để quên chưa tắt video.
Là video của Lạc Dã.
Anh ấy thản nhiên :
“Nghe bảo Lạc Dã đi mua bánh ngọt ở tiệm đó à?”
“Sao biết?”
Anh ta không trả lời câu hỏi, chỉ tò mò hỏi tôi:
“Cô là khách quen của quán đó, chắc hẳn phải biết chứ.”
“Tiệm bánh đó đã thông báo đóng cửa từ hôm qua rồi.”
“Nếu đã biết, tại sao vẫn—”
Câu dở dang.
Ánh mắt ấy lướt qua tôi, về phía sau lưng.
Là cửa ra vào.
Hình như…
Tôi đã quên đóng cửa.
Tôi sững lại một giây.
Rồi lập tức nhận ra.
Tôi mở cánh cửa chưa đóng kín.
Và thấy Lạc Dã đang đứng ngay trước cửa.
Anh mặt tái nhợt, cả người ướt sũng, nước không ngừng nhỏ xuống từ mái tóc, lặng lẽ tôi và sếp đang đứng bên trong.
Mãi một lúc lâu sau, mới như tìm lại giọng , khẽ .
“A Thu, em đang giỡn với à?”
Tôi thực sự đang giỡn với .
Muốn xem biển, là giả.
Vòng tay rơi xuống hồ, cũng giả.
Tiệm bánh mở cửa 24/7, lại càng là giả.
Lạc Dã hít sâu một hơi, giọng khàn hẳn đi:
“Vậy còn chuyện em đồng ý quay về Giang Thành… cũng chỉ là giỡn sao?”
Biểu cảm này, tôi chưa từng thấy qua.
Như thể đang cố gắng chống chọi với sự đau đớn, vẫn gắng gượng lặp lại câu hỏi:
“Cũng là giả sao?”
“Đúng .”
Tôi lặng lẽ , bình tĩnh đến lạ thường, giống như cách từng lạnh nhạt tôi khi tôi cầu xin mở cửa vào đêm đó.
“Lạc Dã, tôi đã cho câu trả lời rồi.”
Tôi không kẻ thứ ba.
Vậy thì sao có thể cùng quay về Giang Thành?
Đèn trong hành lang vụt tắt.
Ánh sáng trong mắt cũng dần dần bị bóng tối nuốt chửng.
“Được.”
Cửa đóng lại.
Hộp bánh đặt ngay ngắn trên nền đất.
Không hề có một chút ẩm ướt nào.
Sếp tôi nhướn mày:
“Hắn thực sự mua sao?”
Thực sự đã mua .
Anh đã lái xe xuyên đêm, vượt qua cả một thành phố để mua nó.
Bạn thấy sao?