Chính vì sự hạnh phúc trong quãng thời gian đó, thành tích học tập của Chu Lý Đình tăng vọt, từ vị trí cuối lớp vươn lên trở thành một trong những học sinh đứng đầu lớp chọn.
Nhưng những gian truân của hai cha con chưa dừng lại ở đó, cuộc sống tốt đẹp ấy chỉ kéo dài chưa đầy hai năm.
Một ngày nọ, Chu Lý Đình đi học về nhà và nghe thấy ta đang chuyện điện thoại với Chu Hình. Lời lẽ của ta rất khó nghe, dường như vì năm đó Chu Hình chỉ kiếm hơn tám mươi vạn, không đúng với những gì đã hứa với ta.
Một cậu học sinh cấp hai đã có khái niệm nhất định về tiền bạc, cậu không nghĩ rằng cuộc sống gia đình tốn kém đến mức đó, nên bí mật quan sát cách tiêu tiền của người phụ nữ đó.
Cậu dùng điện thoại tìm kiếm những món đồ trong phòng ta và phát hiện ra hàng loạt sản phẩm xa xỉ trị giá hàng vạn tệ, còn tìm thấy nhiều hóa đơn như chi phí móng tay hơn một nghìn, tóc hơn hai nghìn, thậm chí có những bữa ăn tốn hơn năm nghìn, và cả những hóa đơn phẫu thuật thẩm mỹ lên tới hàng chục nghìn tệ.
Chu Lý Đình nổi giận, tức tối kể cho Chu Hình nghe về chuyện này.
Nhưng Chu Hình vốn là người hiền lành, không có tính cách nóng nảy, luôn muốn thấu hiểu và chăm lo cho người khác.
Anh cho rằng người phụ nữ này tuy tiêu tiền hoang phí lại đối xử rất tốt với con trai, chưa bao giờ bạc đãi Chu Lý Đình.
Anh : "Khi người ta mới có tiền, ai cũng sẽ sống phóng khoáng hơn, giống như tâm lý của những người vừa giàu lên . Không sao đâu, giờ bố đã có mối ăn ổn định, sau này còn kiếm nhiều hơn nữa."
Chu Hình không sai, người phụ nữ đó tuy tiêu tiền thoải mái chưa từng bạc đãi Chu Lý Đình, thậm chí còn rất quan tâm đến cậu, từ việc chọn quần áo đến tất cả những nhu yếu phẩm khác.
Vì , dù Chu Lý Đình tức giận, cậu cũng không thực sự nghĩ đến việc gì.
Cho đến năm lớp 9 của cậu...
11
"Khi đó, tôi đang ngồi trên giường đọc sách."
Chu Lý Đình bỗng đứng dậy tiến lại gần tôi, một chân quỳ lên mép giường, cúi người thẳng vào mắt tôi.
Cậu nắm lấy tay phải của tôi, đặt lên cổ mình, rồi từ từ kéo xuống n.g.ự.c và bụng.
Trong giai đoạn trung học, các chàng trai đang phát triển, Chu Lý Đình đã cao lớn, ngoại trừ nét non nớt của tuổi thiếu niên, cậu gần như là một người đàn ông tỏa ra cả ánh sáng và nhiệt huyết.
Cậu định tiếp tục kéo tay tôi xuống, tôi nhận ra sự nguy hiểm và hốt hoảng rút tay lại.
"Cô ta cũng như , cầm tay tôi, đặt lên người ta, dẫn tôi chạm vào ta, rồi bất ngờ kéo quần tôi xuống..."
Câu sau đó cậu không tiếp, ánh mắt ghê tởm và chán ghét trong mắt cậu khiến tôi lập tức hiểu ra.
Người phụ nữ đó đã thích con trai riêng của mình và điều cấm kỵ nhất, để lại một vết thương tâm lý không bao giờ phai mờ cho cậu thiếu niên lớp 9.
"Sau đó, tại sao ta bỏ đi? Vì cảnh tượng thấy hôm nay, vì ta phát hiện ra những công cụ tôi cất dưới gầm giường, vì ta biết tôi không sợ cái chết."
Ngoài căn nhà này, Chu Hình không chịu chia gì, người phụ nữ đó đã mang theo tất cả những thứ có giá trị và trốn chạy trong tức tối.
Bên ngoài trời không biết từ khi nào đã đổ mưa, nhiệt độ trong phòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Tôi Chu Lý Đình, ánh mắt chúng tôi giao nhau, trống rỗng, lạnh nhạt, không có bất kỳ cảm nào. Tôi đang nghe câu chuyện của người khác, còn cậu thì đang kể câu chuyện của một người khác.
"Tại sao cậu lại muốn kể với tôi?"
"Cô có thể giả vờ theo bất kỳ cách nào mà cho rằng có lợi cho sự sinh tồn của mình, dù là cảnh mẹ con thân thiết hay gia đình hạnh phúc. Tôi cho biết để cảnh báo , nếu muốn sống yên ổn thì ngoan ngoãn đi."
"Ừ, tôi nhớ rồi." Tôi không phản bác lại lời cảnh báo của cậu, chỉ khẽ gật đầu, "Đi ngủ thôi, kỳ nghỉ này mẹ kế sẽ đưa cậu đi trả thù."
"Cô nghĩ tôi cần giúp à?"
"Tôi không chịu ấm ức, cách bố con cậu nhẫn nhịn có thể tôi phát điên."
"……"
Chu Lý Đình nghĩ rằng tôi chỉ , không ngờ sáng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ cuối tuần, tôi đã kéo cậu dậy từ lúc sáu giờ sáng, ngồi xe khách liên tỉnh đến thẳng địa chỉ của mẹ ruột cậu.
"Cô bị điên à, Dương Thiển! Tôi cần giúp tôi trả thù sao?"
"Xin cậu hãy tôn trọng mẹ kế của mình một chút, gọi tôi là Dì Thiển, nếu không tôi sẽ mách bố cậu."
Nếu không giải quyết dứt điểm chuyện này, hận thù tích tụ trong lòng Chu Lý Đình sẽ mãi mãi là một quả b.o.m hẹn giờ, không biết khi nào sẽ phát nổ.
"Hai người đàn ông to lớn lại để bị người ta bắt nạt đến mức này, thật giỏi quá."
"……"
Bạn thấy sao?