"Người Thứ Ba" Giữa [...] – Chương 5

Cứ thế, chúng tôi sống chung một cách bình yên trong một hai tháng, ngoài bữa cơm tối thì tôi không cần phải lo lắng gì cho cậu học sinh cấp ba này.

 

Tôi có nhiều thời gian rảnh, nghĩ cậu học hành vất vả nên đề nghị giúp cậu giặt quần áo và dọn phòng. Nhưng cậu luôn tôi với ánh mắt ghê tởm và lạnh lùng : "Cô dám vào đồ của tôi, tôi sẽ vứt hết ngay lập tức."

 

07

 

, tôi quyết định không bận tâm nữa, để cậu ấy tự với tôi khi cần.

 

Ngày đầu tiên đến đây, tôi đã theo lời khuyên của Chu Hình, đặt báo thức cứ hai tiếng một lần.

 

Trước đây, tôi luôn bị đánh thức bởi báo thức, hôm nay thì không...

 

Chưa đến nửa đêm, tôi vừa chợp mắt thì nghe thấy những tiếng thét đau đớn vọng vào trong giấc mơ, khiến giấc ngủ của tôi không yên ổn.

 

Ban đầu tôi nghĩ mình đang mơ, sau khi dần tỉnh dậy, tôi nhận ra âm thanh đó đến từ trong nhà.

 

Chu Lý Đình đang xem phim kinh dị để giảm căng thẳng sao?

 

Lắng nghe kỹ hơn, tôi lại nghe thấy những âm thanh thở dốc kỳ lạ.

 

Vì quá mệt mỏi, nếu là một đứa trẻ bình thường thì tôi sẽ tiếp tục ngủ, Chu Lý Đình thì khác, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện nên đành mặc quần áo và ra ngoài kiểm tra hình.

 

Không ngờ cái đầu tiên đó đã để lại cho tôi một ám ảnh tâm lý suốt đời...

 

Cửa phòng của Chu Lý Đình vẫn mở, chỉ có một chiếc đèn bàn học phát sáng.

 

Trước mặt cậu là màn hình máy tính, đang chiếu những hình ảnh cực kỳ ghê tởm và kinh khủng. Trong đó, những người phụ nữ đáng thương đang gào thét xé lòng.

 

Trước cảnh tượng đó, Chu Lý Đình ngồi cuộn tròn trên ghế, lưng quay về phía cửa phòng, hai chân đặt lên bàn, đang thực hiện một hành không nên để người khác thấy.

 

Dường như cậu ấy biết tôi đã đến, không hề có phản ứng gì.

 

Tôi thoáng nghe thấy một tiếng khinh khỉnh đầy thách thức từ cổ họng cậu.

 

Chu Hình không cho cậu ấy không gian riêng tư, cậu đã hứa không đóng cửa và ngay cả trong lúc này cũng không đóng.

 

Tôi kinh hoàng, đáng lẽ phải quay người bỏ đi, chân tôi như bị đóng đinh xuống đất, cả người bất như một khúc gỗ.

 

Mãi đến gần mười phút sau, cậu ấy mới kết thúc và không quay đầu lại, : "Chưa đến hai tiếng nhỉ? Làm giật mình tỉnh giấc sao?"

 

"Ừm... tiếng máy tính hơi lớn."

 

Tôi không biết mình đã thế nào để chuyện bình tĩnh với cậu ấy.

 

Đáng lẽ ra, việc chứng kiến cảnh tượng đó phải khiến tôi cảm thấy ngượng ngùng nhiều hơn, toàn thân tôi lại lạnh toát, vì những video trong máy tính của cậu...

 

Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao hai người vợ trước của Chu Hình lại ly hôn và sẵn sàng từ bỏ cuộc sống thoải mái với số tiền một triệu mỗi năm.

 

Một thiếu niên 15 tuổi, xem những cảnh bạo lực m.á.u me cực đoan để thỏa mãn bản thân. Cậu ấy cảm thấy phấn khích trước những cảnh tượng tàn bạo.

 

Điều này thật kinh khủng.

 

Trước mắt tôi không phải là một đứa con riêng, mà là một tội phạm bạo lực đang dần hình thành, là một tên đao phủ có thể ra tay bất cứ lúc nào.

 

"Tại sao... cậu lại thích xem những thứ như thế?"

 

Cậu ta ngạc nhiên vì tôi không bỏ chạy, sự ngạc nhiên đó chỉ thoáng qua. Cậu kéo quần lên rồi quay lại tôi, đôi má vẫn còn đỏ ửng, ánh lên sự điên cuồng.

 

"Cô không nghĩ rằng có một số người trên thế giới này xứng đáng bị đối xử như sao? Tiếc là tôi không thể ra tay, nếu không tôi sẽ còn dùng những cách tàn nhẫn hơn."

 

Gió đêm thổi qua cửa sổ không đóng kín, âm thanh rì rào của gió giống như tiếng khóc than từ địa ngục. Khuôn mặt của Chu Lý Đình, nửa sáng nửa tối, trông càng thêm u ám và rùng rợn.

 

"Cách cậu trút bỏ cảm ... ừm... tôi có thể hiểu phần nào."

 

Tôi không ngờ mình còn có can đảm bước vào phòng cậu ấy, ngồi xuống tấm thảm bên cạnh giường, ngước lên cậu với ánh mắt có phần khó hiểu.

 

"Cậu có thể cho tôi biết, mục tiêu của cậu là ai không? Đương nhiên, tôi sẽ giữ bí mật."

 

"Cô giữ bí mật sao?" Cậu ta khẩy, đưa tay chỉ vào chiếc camera trên đầu tôi, "Tôi không có bí mật."

 

Cậu không có quyền riêng tư, đối với cậu, mọi khoảnh khắc đều như đang chạy trốn khỏa thân.

 

"Cô có biết không? Tôi ghét phụ nữ, tất cả phụ nữ." Cậu tôi, ánh mắt đầy thù hận, những ngón tay nắm chặt mép bàn đến mức trắng bệch, cậu nghiến răng từng chữ: "Bọn họ đáng chết!"

 

Tôi bị bao phủ bởi cơn giận dữ đen tối của cậu, có một khoảnh khắc tôi bối rối, vì cậu "tất cả" không phải là "các người", mà là "bọn họ".

 

Điều đó có nghĩa là tôi chưa bị đưa vào danh sách "đáng chết" của cậu.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...