"Người Thứ Ba" Giữa [...] – Chương 14

Ngoại truyện 1:

 

Hai người bọn tôi đêm qua quá điên cuồng, đến khi tỉnh dậy thì trời đã gần chiều hôm sau.

 

Tôi bật dậy ngồi thẳng, khiến Chu Hình nằm bên cạnh cũng hoảng hốt.

 

"Sao thế?"

 

"Đã ba giờ rồi, cả đêm và nửa ngày bọn mình không để ý gì đến Lý Đình."

 

Khi chúng tôi thả lỏng cảnh giác là lúc dễ xảy ra chuyện nhất. Nếu cậu ấy có ý định tự tử vào ban đêm, giờ đã qua quá lâu, có khi đã mất cơ hội cứu mạng rồi.

 

Nghe tôi thế, Chu Hình cũng hoảng, cả hai vội khoác áo choàng tắm của khách sạn rồi hấp tấp lao về phía phòng Chu Lý Đình.

 

Căn hộ nghỉ này là một dạng phòng khép kín, có hai phòng ngủ đối diện nhau, giữa là phòng khách.

 

Hôm nay, cửa phòng Chu Lý Đình đã đóng lại...

 

Đoạn đường ngắn từ phòng khách đến phòng cậu ấy khiến tim chúng tôi như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

May mắn thay, cửa không khóa, Chu Hình vặn tay nắm cửa và mở ngay.

 

Rèm cửa đóng chặt, căn phòng tối mờ mờ, chỉ có thể thấy một người nằm dài trên chiếc giường mềm mại, chăn chỉ kéo đến ngang hông.

 

"Lý Đình! Lý Đình! Con dậy đi, đừng bố sợ!"

 

Chu Hình lao đến cạnh giường, suýt vấp phải đôi giày thể thao trên sàn, ngã nhào lên người Chu Lý Đình, ôm chặt lấy vai cậu và lay mạnh, vừa lay vừa hét to.

 

Tôi vội mở rèm để ánh sáng tràn vào phòng, kiểm tra hình của Chu Lý Đình.

 

"Kiểm tra hơi thở đi, để em gọi cấp cứu..."

 

"Chết tiệt... có phải đất hay sóng thần không?"

 

Tôi còn chưa dứt câu thì một giọng khàn khàn, mơ màng của cậu thiếu niên vang lên trong vòng tay của Chu Hình.

 

Chu Lý Đình vốn chưa hoàn toàn tỉnh, bị Chu Hình lay đến choáng váng.

 

Cậu thấy Chu Hình, sau đó sững người, mắt mở to hoảng hốt, nắm chặt lấy cổ áo của Chu Hình, khàn khàn hét lên: "Dương Thiển đâu? Có phải ấy bỏ đi rồi không? Con sẽ đi tìm! Con sẽ tìm ấy về..."

 

"......"

 

Cậu đẩy Chu Hình ra, định nhảy xuống giường đi tìm tôi, vừa bước một chân xuống sàn thì thấy tôi đang đứng trước cửa sổ, cậu với ánh mắt như một tên ngốc.

 

Thời gian như ngừng lại, cậu đứng bất bên mép giường.

 

"Tôi là mẹ kế của con, không phải vận viên chạy đường dài, cảm ơn con vì đã xem trọng tôi."

 

"Đừng lo lắng, mẹ con ở đây mà." Nhìn thấy cậu không sao, Chu Hình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vỗ nhẹ lên lưng cậu để trấn an.

 

Tôi vừa định thở ra một hơi thì bỗng nhiên một bóng đen lao về phía tôi, tôi cảm thấy eo mình siết chặt và rơi vào một vòng tay nóng hổi.

 

Chu Lý Đình không lời nào, chỉ siết chặt lấy tôi.

 

Cậu đã cao hơn cả Chu Hình, người cậu giống như một ngọn núi, cơ bắp căng cứng, như thể đang ôm lấy một thứ gì đó vô cùng quý giá mà mình đã đánh mất rồi tìm lại .

 

"Được rồi, rồi, mẹ sẽ không đi đâu cả. Tối qua bố mẹ không để ý đến con, lo con xảy ra chuyện nên hôm nay mới vội như ."

 

Tôi cùng Chu Hình đi đến vỗ về lưng cậu, giúp cậu thoát khỏi cơn "ác mộng" vừa rồi.

 

Vài phút sau, Chu Lý Đình cuối cùng cũng bình tĩnh lại, buông tôi ra và xoa mặt, sau đó ôm cả tôi và Chu Hình, lẩm bẩm điều gì đó.

 

Dường như là: "Mẹ, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau."

 

Chúng ta là một gia đình.

 

Từ "mẹ" và cụm từ "chúng ta là một gia đình" tuy nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, lại chạm vào góc khuất mềm mại và đơn nhất trong trái tim tôi.

 

Tốt thôi, cứ sống yên ổn như thế này.

 

Ngoại truyện 2:

 

Chu Lý Đình rất có chí, sau này không còn có ý định tự tử nữa, ở nhà cũng biết ngoan ngoãn mặc quần áo chỉnh tề và giúp dọn dẹp nhà cửa.

 

Cậu luôn tranh cãi với tôi, sau khi tranh cãi lại ngoan ngoãn theo lời tôi. Tôi cũng vui vẻ cùng cậu đấu khẩu, rồi cậu tức đến đỏ bừng mặt.

 

Sau này, cậu tuyển thẳng vào một trường đại học hàng đầu, chọn ngành kỹ thuật điện.

 

Tôi mở một tiệm hoa gần nhà, sau khi quen với việc kinh doanh, tôi ruộng đất để trồng hoa bán buôn, gặp thời có năm cũng kiếm bốn, năm mươi vạn.

 

Công việc trên biển vất vả và nguy hiểm, đến năm Chu Lý Đình tốt nghiệp, tôi không cho Chu Hình đi biển nữa, để quản lý việc đồng áng, còn tôi thì ở tiệm hoa viết bài.

 

Tôi cứ nghĩ như đã là rất tốt, Chu Hình còn giỏi kinh doanh hơn tôi. Anh là người thật thà, đáng tin cậy, chưa đầy nửa năm đã tăng gấp đôi số lượng khách hàng, đến mức chúng tôi phải thêm hàng trăm mẫu đất để mở rộng sản xuất.

 

"Nếu mẹ gặp bố con sớm hơn, có lẽ mẹ đã bớt đi mười năm vòng vo."

 

Tôi và Chu Lý Đình mỗi người ôm một nửa quả dưa hấu ướp lạnh, ngồi dưới bóng cây dương lớn bên cạnh ruộng.

 

Cậu không đáp trả lại tôi như mọi khi, chỉ ngắm mặt trời chói chang phía xa, trong mắt lấp lánh những ánh sáng lẻ tẻ, khóe miệng khẽ cong lên đầy đắng cay cũng bình yên.

 

Nếu tôi gặp Chu Hình sớm hơn, tuổi thơ của Chu Lý Đình có lẽ sẽ hạnh phúc hơn nhiều, ít nhất sẽ giống như những đứa trẻ bình thường.

 

"Mẹ, cả đời này con chỉ nhận mẹ là mẹ của con."

 

"Mỗi lần có ai nghe con trai mẹ đã tốt nghiệp đại học, họ đều khen mẹ trẻ quá, ha ha ha..."

 

"Cười chuyện gì mà vui thế?"

 

Chu Hình từ nhà kính đi ra, rửa tay trong thùng nước, như để tìm kiếm cảm giác an toàn, có thói quen ôm tôi vào lòng.

 

Tôi một miếng dưa hấu lạnh đưa cho , đẩy ra: "Nóng c.h.ế.t đi ."

 

"Thật sự rất nóng, muốn ôm em."

 

"Bố!" Chu Lý Đình cảm thấy mình như một cái bóng đèn phát sáng, mặt cậu lập tức sầm xuống, "Biết là hai người cảm tốt, đừng có khoe khoang trước mặt người độc thân chứ? Con chịu hết nổi rồi."

 

"Không ai cản con tìm cả, cứ chọn ai đó rồi bố mẹ sẽ đi cầu hôn cho con."

 

Tôi cố trêu: "Tiểu Đình không vội đâu, cứ từ từ tìm, đâu phải vội kiếm ai đó để chăm con."

 

Một câu Chu Hình cứng họng, ngượng ngùng đỏ bừng mặt hì hì, rồi giật lấy quả dưa hấu trong tay tôi ngồi sang một bên ăn.

 

(Toàn văn hoàn)

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...