"Người Thứ Ba" Giữa [...] – Chương 12

Tôi không để ý đến vẻ mặt nghiến răng của cậu, giật lấy dây và buộc quanh người mình: "Cậu đứng ở đây, giúp tôi điều chỉnh độ dài của dây."

 

Chu Lý Đình không thể cãi lại tôi, cũng không có thời gian tranh luận. Tôi lấy một chiếc khóa từ trên tường và lao mình vào cơn bão.

 

"Dương Thiển!"

 

Chu Hình đang lái tàu, thấy tôi chỉ mặc một chiếc áo mỏng lao ra ngoài, sợ đến mức hồn bay phách lạc, hét lên: "Lý Đình! Kéo mẹ con về mau!"

 

"Đừng nghe ông ấy, thả dây ra!"

 

May thay, Chu Lý Đình biết tính tôi, cậu ngoan ngoãn điều chỉnh dây, từ từ hạ tôi xuống gần vị trí cửa hầm hàng.

 

Dưới cơn sóng dữ, con tàu đánh cá giống như một kẻ điên loạn. Dù tôi bám chắc đến đâu, vẫn bị va đập đến bầm dập, trong thế cấp bách, tôi cũng chẳng cảm thấy đau đớn. Tôi ra sức cậy cửa hầm, đối mặt với đủ loại cá biển kỳ lạ đang lăn lộn, cuối cùng cũng khóa chốt cửa.

 

"Xong rồi, kéo tôi..."

 

Vừa định bảo Chu Lý Đình kéo tôi lên thì bất ngờ lại có chuyện xảy ra.

 

Một cơn sóng lớn ập đến, nhấn chìm cả con tàu vào trong làn sóng.

 

Sức mạnh quá lớn khiến Chu Lý Đình không thể giữ dây, tôi bị sóng cuốn khỏi boong tàu, rơi xuống khỏi thành tàu.

 

"Mẹ!"

 

Giữa làn nước biển cuồn cuộn, tôi nghe thấy tiếng hét xé gan xé ruột của Chu Lý Đình.

 

Chắc là tôi nghe nhầm, trong từ điển của thằng nhóc đó gì có từ "mẹ".

 

Tôi mỉm chua chát, cứ coi như là nó gọi tôi .

 

Tôi nắm chặt sợi dây quanh eo và bám vào thành tàu, đáp lại: "Tôi không sao! Lo cho bản thân trước đi, đừng để bị cuốn xuống!"

 

May mắn là sau cơn sóng lớn, có một khoảng thời gian ngắn để thở. Chu Lý Đình cố sức kéo sợi dây, từ từ kéo tôi lên lại boong tàu.

 

Ngay sau đó, một vài thuyền viên sau khi xử lý công việc của mình cũng chạy đến giúp, nhanh chóng đưa tôi trở lại khoang tàu.

 

Khi con tàu đã thoát khỏi vùng bão, Chu Hình từ trên boong tàu chạy xuống, vừa loạng choạng vừa ôm chặt lấy tôi, như thể muốn nghiền nát tôi vào lòng.

 

Tôi cảm nhận sự run rẩy trong cơ thể , tay chân lạnh toát, khi vùi đầu vào vai tôi, tôi lại cảm nhận những giọt nước ấm nóng rơi xuống cổ tôi.

 

"Em có biết trong huống này, rơi xuống thì không còn cơ hội cứu vớt nữa không!"

 

"Được rồi, rồi, em vẫn ổn mà, phải không?"

 

17

 

"Lần này thật sự phải cảm ơn vợ lão Chu, nhờ có ấy, nếu không chúng ta... chuyến này chắc là..."

 

"Ít thôi, Hồ Tam đúng là đồ vô dụng, bảo cậu bao nhiêu lần rồi mà vẫn quên khóa cửa."

 

Khi bão đã lắng xuống, chẳng ai có tâm trạng ngủ. Cá trong hầm hàng đã mất đi một phần ba, có thuyền viên giơ tay lau mặt, dường như sắp khóc.

 

Chu Hình cúi đầu ngồi im lặng bên cạnh tôi, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, hàng mi buông xuống che đi những cảm bên trong, không che đôi mắt đỏ hoe.

 

Chu Lý Đình gục đầu vào cánh tay, tôi chọc vào vai cậu và cố trêu chọc: "Khi nãy, ngoài kia tôi nghe ai gọi mẹ, có phải cậu không?"

 

Cậu quay lưng lại, không trả lời.

 

"Gọi thêm một lần nữa đi, tôi không ngại cậu tôi già thêm đâu."

 

"......"

 

"Mau lên, tôi nghe xong rồi đi ngủ."

 

"......"

 

"Hay cậu đang chờ bố cậu đổi cho cậu một mẹ kế trẻ trung xinh đẹp hơn?"

 

"Mẹ! Mẹ! Mẹ! Được chưa, Dương Thiển, thêm nữa là về nhà tôi sẽ tung cái phòng việc của !"

 

Cuối cùng, cậu thiếu niên bướng bỉnh không thể chịu nổi, ngẩng đầu lên từ cánh tay, tức giận trừng mắt tôi.

 

Nhưng làn da trắng trẻo và đôi mắt đỏ ửng như ánh bình minh, chẳng có chút uy h.i.ế.p nào, trông cậu chỉ như một cún con tội nghiệp.

 

"Ha ha ha..."

 

Tôi bật , cả khoang tàu đều bật theo.

 

Khi cập bến, Chu Hình cùng các thuyền viên lo việc dỡ hàng chia tiền, tôi đưa Chu Lý Đình đi nhà trọ.

 

Trời tối dần, Chu Hình mới lưng đeo hành lý nặng trĩu, tay cầm điện thoại dẫn đường, đạp xe đạp đến nơi.

 

Nhìn mệt mỏi không ít, tôi và Chu Lý Đình vội đến đỡ hành lý cho .

 

"Sao không bắt taxi?"

 

Anh nắm lấy tay tôi, đưa hành lý cho Chu Lý Đình rồi : "Không xa lắm, bắt taxi phải đợi."

 

Ai cũng ra đang tiếc tiền, tìm lý do rất hợp lý, tôi cũng lười vạch trần.

 

"Thôi, nghỉ chút rồi ăn cơm. Em đặt đồ ăn ngoài rồi, khỏi ra ngoài nữa."

 

"Ừ, rồi."

 

Ban đêm ở đây rất yên tĩnh, tiếng sóng biển vừa đủ gần, nghe rất bình yên.

 

Trong phòng trọ có phát chút nhạc nhẹ, tôi cuộn trong chăn và dùng điện thoại để viết bài.

 

Chu Hình tắm rửa rất lâu, khi bước ra người vẫn còn ướt đẫm, đôi mắt cụp xuống, và cơ thể cũng chẳng hề thư giãn.

 

"Nhìn có vẻ tâm trạng không tốt, có chuyện gì sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...