"Người Thứ Ba" Giữa [...] – Chương 11

Các thuyền viên đều trêu : "Lão Chu hận không thể bưng vợ mới mà cung phụng."

 

Dù trêu , sau đó, trên mặt vài người hiện rõ vẻ buồn bã. Có người bỏ đi thở dài, có người lau mặt lắc đầu.

 

"Sao thế? Sắp về đoàn tụ rồi mà, sao trông mọi người buồn thế?"

 

"Không... không có gì đâu, chỉ là mọi người mệt mỏi thôi, ... đừng nghĩ nhiều."

 

15

 

Cuộc sống trên tàu đánh cá không thể so với du thuyền, Chu Hình có một phòng riêng nhỏ, trước khi đón chúng tôi, đã dọn dẹp sạch sẽ, gọn gàng.

 

Chu Lý Đình đến ngủ chung với các thuyền viên, nhường không gian riêng tư cho chúng tôi.

 

Khi lên tàu, tôi bị mưa ướt, Chu Hình đứng ở góc thay quần áo.

 

Những giọt nước từ mái tóc của lăn xuống dọc theo tấm lưng cơ bắp, dừng lại ở eo, giống như một chiếc bình chứa rượu khẽ nghiêng, đổ thứ rượu thơm nồng vào chỗ bí ẩn bên dưới của người đàn ông.

 

"Để em lau phía sau cho."

 

Tôi đứng dậy nhận lấy chiếc khăn từ tay , chà xát lên làn da sau lưng . Cũng chính lúc này, tôi mới rõ những vết sẹo cũ, vết bỏng đã lành trên lưng .

 

Hơi nóng từ cơ thể lan tỏa, mang theo một cảm giác an toàn. Tôi vuốt ve những vết sẹo và hỏi: "Lúc đó chắc là đau lắm phải không?"

 

"Không, cũng ổn thôi."

 

Chu Hình khác Chu Lý Đình, dường như bất kể trải qua chuyện gì, cũng không oán thán, cũng chẳng bao giờ kêu ca, cứ lặng lẽ sống qua những ngày không hề yên ả.

 

"Thôi rồi, em nghỉ ngơi trước đi, xong việc sẽ quay lại ngay."

 

Lưng căng cứng, đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, vội vàng mặc quần áo vào và cúi người rời khỏi khoang tàu như thể chạy trốn.

 

Tôi chỉ thấy làn da nâu của ửng đỏ, cả tai cũng đỏ lên. Tôi không nhịn mà bật thầm suốt một lúc lâu.

 

Khi tôi đang mơ màng nửa tỉnh nửa mơ, Chu Hình mới quay lại.

 

Gió bão về đêm rất lớn, con tàu đánh cá chao đảo liên tục. Anh ôm tôi từ phía sau, tựa đầu vào vai tôi, rồi kéo chăn trùm kín chúng tôi.

 

Giống như nhiều cặp vợ chồng kết hôn qua mai mối, chúng tôi thiếu nền tảng cảm, chỉ có chút thiện cảm và sự cân nhắc thiệt hơn. Vậy nên dù gần gũi cũng không thực sự thân mật.

 

Nhưng ở gần nhau lâu, có những thay đổi tự nhiên sẽ xảy ra.

 

Nhịp thở của ngày càng nặng nề, rồi như sợ bị phát hiện, vội xoay người nằm quay lưng lại với tôi.

 

"Em rất thích , Chu Hình, cũng rất đáng để người ta mến." Tôi xoay người ôm lấy eo và hỏi: "Còn thì sao? Anh thấy em thế nào?"

 

"Em rất tốt, rất thích em."

 

Anh không ngờ tôi vẫn còn thức, giọng có phần hoảng hốt, định xoay người ôm tôi lại do dự, không dám quá gần gũi.

 

Tôi không biết đang băn khoăn điều gì, trong lòng có chút thất vọng.

 

Tôi không phải là người ham muốn, tôi cũng quan tâm liệu mình có sức hút đối với chồng hay không.

 

Chu Hình không có vấn đề gì về cơ thể, không chịu gần gũi với tôi, điều này đối với tôi là một sự tổn thương lớn.

 

Chúng tôi đều đã từng ly hôn, không phải là những trẻ cần giữ gìn. Với cả, dù sao thì, bây giờ chúng tôi cũng là vợ chồng hợp pháp rồi.

 

"Ngủ thôi."

 

Tôi ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi , nở một nụ chua xót rồi quay lưng lại, không thêm gì nữa.

 

16

 

"Lão Chu! Lão Chu, dậy nhanh đi! Có sóng lớn rồi."

 

Khi gần về đến cửa khẩu, ai cũng nghĩ sẽ yên ổn về nhà đoàn tụ. Ai ngờ, đến gần sáng lại xảy ra sự cố.

 

Con tàu bị sóng biển đánh dâng lên cao, bên ngoài gió bão gào thét như hàng ngàn linh hồn đang khóc thét.

 

"Ở trong đó, đừng ra ngoài."

 

Chu Hình nhanh chóng mặc quần áo và đi kiểm tra hình.

 

Tôi cũng bị chao đảo không ngừng, có thể cảm nhận sự nguy hiểm lúc này, tôi không giúp gì, chỉ có thể thầm cầu mong mọi chuyện bình an.

 

"Không nghe thấy thông báo bão mà!"

 

"Không biết, có thể có thứ gì đó dưới đáy tàu, cẩn thận!"

 

"Tất cả buộc chặt dây vào! Làm xong nhanh rồi về khoang, sóng lớn đang đến!"

 

Bên ngoài, tiếng các thuyền viên hét lên đến khản cả giọng. Khi con tàu trồi lên rồi rơi xuống giữa những con sóng dữ, âm thanh lúc nghe rõ, lúc lại mơ hồ.

 

Bỗng nhiên, một tiếng "Rầm!" vang lên, kim loại va chạm mạnh.

 

Tôi nghe thấy một giọng : "Chết tiệt! Cửa hầm hàng bị bật tung ra rồi, Hồ Tam, cậu không khóa lại à?"

 

"Mau mau! Cứu hầm hàng đi! Đó là tất cả thu hoạch của chúng ta..."

 

"Im đi! Ai có rảnh tay đâu mà lo!"

 

Khi lên tàu, Chu Hình đã dẫn tôi và Chu Lý Đình đi tham quan con tàu đánh cá, chúng tôi đều biết cửa hầm hàng ở đâu.

 

Tôi đẩy cửa nhỏ ra và thấy Chu Lý Đình đang buộc dây quanh người, chuẩn bị ra ngoài đóng cửa hầm hàng.

 

"Đưa dây cho tôi, để tôi ."

 

"Đừng loạn!"

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...