Người Thứ Ba Câm [...] – Chương 2

04

Nhưng bà của Gu Hằng thì thật sự rất quý tôi, bà đối xử với tôi vô cùng tốt.

Tình mà tôi cảm nhận từ Gu Hằng là giả, thân bà dành cho tôi lại là thật.

Bà sẽ bánh hoa quế mà tôi thích nhất, sẽ chuẩn bị sẵn quần áo bốn mùa cho tôi, và mỗi khi tôi và Gu Hằng cãi nhau, bà luôn đứng về phía tôi không cần lý do, dùng gậy gõ vào người Gu Hằng:

“Tuế Tuế thì có thể sai cái gì chứ? Sai thì tất cả là do thằng nhóc con nhà cậu hết!”

Ngay cả trước khi bà mất, bà vẫn với tôi:

“Lấy thằng nhóc này, con chịu thiệt rồi. Tuế Tuế à, chỉ cần hai đứa sống tốt với nhau là bà yên lòng rồi.”

Lúc đó, Gu Hằng đỏ mắt, nắm chặt tay tôi, hứa rằng:

“Sẽ , nhất định sẽ .”

Rồi tám tháng sau khi bà mất, trong một buổi tụ họp, Gu Hằng tái ngộ Tống Âm Âm – người cũ vừa trở về nước.

Tôi phát hiện ra có điều không ổn từ một chuyện rất nhỏ.

Buổi tối, khi hai đứa ăn cơm cùng nhau, tôi kể với về cơn mưa lớn bất chợt vào buổi chiều, sau đó bầu trời xuất hiện cầu vồng đôi. Cả mạng xã hội đều đăng ảnh chụp, nghe cầu vồng đôi xuất hiện là điềm báo cho tin vui sắp tới.

Nói xong, tôi hỏi có thấy không.

Anh không trả lời, vì đang thất thần.

Vài giây sau, nhận ra tôi đã đặt đũa xuống và lặng lẽ . Gu Hằng mỉm dịu dàng, hỏi tôi:

“Tuế Tuế, em vừa ?”

Tôi đáp:

“Không có gì quan trọng.”

Khi còn đi học, mỗi lần gặp câu trắc nghiệm khó, tôi đều có thể dựa vào trực giác mà đoán trúng đáp án đúng.

Tôi không ngờ rằng kỹ năng mà tôi từng tự hào này, có ngày lại dùng trên chính Gu Hằng.

Gần như không thể kiểm soát, tôi đoán rằng trong vài giây thất thần đó của Gu Hằng, là vì một người phụ nữ.

Và đúng , đó là Tống Âm Âm.

Cô ấy là đàn em kém Gu Hằng ba khóa. Khi đó, Gu Hằng chưa thành công như bây giờ, chỉ dựa vào gương mặt thì chẳng thể thắng nổi đối thủ cạnh tranh – người cũng thích Tống Âm Âm, vừa đẹp trai lại giàu có.

Vậy nên, không có gì bất ngờ, thua.

Nhưng có lẽ Gu Hằng cũng không ngờ rằng, một ngày nào đó Tống Âm Âm sẽ chia tay và trở về nước, còn thì đã có sự nghiệp vững vàng.

Dường như tất cả đều diễn ra “đúng lúc” – sự chia ly ngày trước chỉ là để họ tái ngộ vào thời điểm đẹp nhất.

Tôi không biết Gu Hằng Tống Âm Âm đến mức nào, để ấy có thể dễ dàng kéo rời xa tôi hết lần này đến lần khác, mà chẳng hề bận tâm rằng đã là chồng của người khác.

Chỉ một câu “Muốn ở bên Gu Hằng” của ấy cũng đủ nát cuộc hôn nhân của tôi, hủy hoại tôi.

Từ những nghi ngờ ban đầu, đến những lời chất vấn, rồi sau đó là sự cầu xin và cuối cùng là cơn tuyệt vọng đến phát điên. Gu Hằng đẩy tôi ra, ánh mắt đầy chán ghét:

“Giang Tuế, em bây giờ thực sự rất đáng ghê tởm.”

Đêm đó, tôi đứng trên ban công cả đêm, nước mắt bị gió hong khô hết lần này đến lần khác.

Và tôi đã nghĩ thông suốt một điều.

Gu Hằng đúng. Tôi cũng thấy bản thân thật đáng ghê tởm.

Vậy nên, tôi chết tâm.

Khi Gu Hằng một lần nữa đề nghị ly hôn, tôi hỏi :

“Bốn năm ở bên nhau, có khi nào thật lòng không?”

Anh tránh ánh mắt tôi, mất kiên nhẫn trả lời:

“Không.”

Tôi cúi đầu im lặng vài giây, bình thản đồng ý ly hôn.

Gu Hằng dường như có chút bất ngờ, cảnh giác tôi hỏi:

“Lần này lại định giở trò gì?”

Đúng , mấy lần trước tôi đều lấy lý do đột nhiên ốm, xe hỏng giữa đường, liên tục trì hoãn thời gian.

Lần duy nhất, khi tôi thật sự muốn ly hôn, thì Gu Hằng lại gặp tai nạn xe vì Tống Âm Âm và hôn mê không tỉnh.

Và rồi, phát hiện ra, Tống Âm Âm không chỉ dứt khoát bỏ rơi mà còn quay lại với người cũ.

05

Nghe lý do Tống Âm Âm chia tay và trở về nước là vì trai thiếu gia của ta mập mờ không rõ ràng với mối đầu. Sau nhiều lần cãi vã, cuối cùng hai người chia tay.

Bản chất của đàn ông là luôn nhớ mãi thứ mình không có , và hối hận muốn quay lại với thứ đã mất.

, khi Tống Âm Âm quay về nước và liên lạc với Gu Hằng, liên tục xuất hiện trong cùng một sự kiện, từng bước tiếp cận , thì thiếu gia kia cũng quay lại tìm ta.

Khó mà liệu trong lúc ở bên Gu Hằng, Tống Âm Âm có chút nào là cố ý để kích thích thiếu gia kia hay không.

Dù sao, Gu Hằng từng là đối thủ lớn nhất của ta.

Và ngay trong khoảng thời gian Gu Hằng muốn ly hôn với tôi vì Tống Âm Âm, cũng là lúc thiếu gia kia điên cuồng hối hận và tìm mọi cách để níu kéo –

Dùng drone để xin lỗi, tặng nhẫn giữa biển hoa, tự bản thân sau khi uống rượu…

Tống Âm Âm chỉ lặng lẽ , vẫn tiếp tục bên Gu Hằng, rồi không lâu sau khi Gu Hằng gặp tai nạn xe và hôn mê, khi thiếu gia kia một lần nữa chi tiền lớn để tỏ công khai trên màn hình lớn, ta đồng ý quay lại với ta.

Không ai biết Gu Hằng đóng vai trò gì trong mối quan hệ của họ, thiếu gia kia từng đến bệnh viện thăm Gu Hằng một lần và thản nhiên :

“Mặc dù nghĩ có hơi sai, tôi thực sự biết ơn vụ tai nạn đêm đó. Gu Hằng, lần này tôi lại thắng rồi.”

Lúc đó, Gu Hằng đứng ngay sau lưng ta, gương mặt tối sầm không thể gì vì đang trong trạng thái hồn ma.

Từ khi nghe thấy Tống Âm Âm phủi sạch quan hệ cho đến lúc chứng kiến ta quay lại với thiếu gia kia, ban đầu Gu Hằng không thể tin nổi, sau đó là phẫn nộ, và cuối cùng buộc phải chấp nhận tất cả.

Tôi bình thản, thậm chí có phần thích thú khi Gu Hằng chìm trong đau khổ.

Nhìn ta lặng lẽ theo sát tôi mỗi ngày, tôi thấy chuyện này thật mỉa mai.

Trước đây, ấy mong muốn cắt đứt quan hệ với tôi đến mức nào, không muốn gặp tôi ra sao.

Cuối cùng lại phải miễn cưỡng ở bên tôi từng giờ từng phút.

Giống như khi mới , chúng tôi không giấu nhau điều gì, luôn chia sẻ mọi chuyện trong ngày để cả hai biết đối phương đang gì, ở đâu.

Bây giờ, cũng phải đi theo tôi – đi , đi tụ tập, đi dạo phố, thậm chí nghe tôi lên kế hoạch du lịch.

Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu nghe thấy giọng đầy bực bội của :

“Anh còn đang hôn mê chưa tỉnh mà em vẫn có tâm trạng đi du lịch à?”

“Em có trái tim không đấy? Chẳng lẽ em không quan tâm sống chết của chút nào sao?”

“Giang Tuế, có phải vì nằm quá lâu nên em quên mất mình đã kết hôn rồi không? Tránh xa thằng đàn ông đó ra cho !”

Người mà nhắc đến là một thực tập sinh tôi đang hướng dẫn – Từ Phi Trì.

Trong số tất cả thực tập sinh dưới quyền tôi, cậu ấy là người duy nhất không gọi tôi là “Chị Tuế Tuế”, mà trực tiếp gọi cả họ tên: “Giang Tuế.”

Cậu ấy cũng là người giỏi nhất trong đám thực tập sinh đó.

Thật ra, tôi không quá để ý cách mọi người xưng hô với mình.

Huống hồ, giọng của Từ Phi Trì trầm ấm, trong trẻo, mỗi lần gọi “Giang Tuế” đều không khiến người ta cảm thấy bị thiếu tôn trọng.

Nhưng Gu Hằng thì không nghĩ .

Chỉ cần Từ Phi Trì xuất hiện bên cạnh tôi, Gu Hằng sẽ tỏ ra mất bình tĩnh, lớn tiếng quát tháo mà trước đây tôi chưa từng thấy:

“Giang Tuế, em mù à? Không ra nó có ý đồ không trong sáng sao?”

Nghe , tôi chỉ ngẩng đầu lên, Từ Phi Trì với vẻ ngoài sáng sủa, ngoan ngoãn, luôn cài kín cúc áo sơ mi.

Tôi thực sự không hiểu nổi:

Gu Hằng, đang lo cái gì chứ?

06

Tất nhiên, tôi không còn là trẻ non nớt, cũng không mù, nên chẳng thể nào không nhận ra Từ Phi Trì đang nghĩ gì.

Cậu ấy thích tôi.

Từ Phi Trì có vẻ ngoài đúng chuẩn “cậu em trai đáng ” mà các hiện nay rất thích – trẻ trung, sáng sủa.

Nhưng tính cách của cậu ấy lại hoàn toàn trái ngược – luôn bình tĩnh, lý trí và rất biết giữ chừng mực.

Từ khi quen biết đến nay, tôi hiếm khi thấy cậu ấy mất kiểm soát cảm .

Ngay cả khi đồng nghiệp vô xóa mất dữ liệu mà cậu ấy đã vất vả cả tuần, Từ Phi Trì vẫn có thể thong thả ăn hết bữa sáng, sau đó bình tĩnh chọn cách nhanh nhất để khôi phục dữ liệu hoặc lại từ đầu.

Xử lý xong xuôi, cậu ấy mới quay sang đồng nghiệp đang lo lắng và áy náy, nhẹ nhàng :

“Không sao đâu, lần sau ý hơn là .”

Lần duy nhất tôi thấy nét mặt hoảng loạn của cậu ấy là khi hai chúng tôi cùng đi đàm phán một dự án hợp tác.

Kết thúc buổi gặp, cậu ấy đi lấy xe, còn tôi ở lại phòng nghỉ ngơi một lúc rồi mới ra tìm cậu.

Kết quả, trên đường đi tôi bị một gã say rượu kéo vào phòng khác, hắn nhân cơ hội giở trò đồi bại.

Thú thật, nếu là tôi của những ngày mới ra trường, có lẽ tôi sẽ hoảng sợ đến mức không biết phải gì ngoài vùng vẫy và hét.

Nhưng giờ thì không.

Tôi chỉ đợi cơ hội, ngay khi hắn chạm vào người tôi, tôi liền túm lấy chai rượu bên cạnh, đập thẳng vào đầu hắn.

Sau đó, tôi gọi quản lý, báo cảnh sát, trích xuất camera và xử lý mọi việc rõ ràng.

Khi Từ Phi Trì tìm thấy tôi, chiếc áo sơ mi trắng của cậu ấy hiếm khi bị dính bẩn.

Cậu ấy không nhận ra điều đó, chỉ chăm bàn tay tôi bị mảnh vỡ cứa trúng, máu rỉ ra từng giọt.

Cậu ấy thở gấp, hổn hển xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi đến muộn.”

Tôi khẽ mỉm với cậu ấy:

“Không muộn, vừa kịp lúc.”

Sau đó, Từ Phi Trì mua thuốc băng bó vết thương cho tôi. Trên đường lái xe đưa tôi về nhà, tôi ra ngoài cửa sổ, giọng nhẹ nhàng:

“Từ Phi Trì, tôi đã kết hôn rồi.”

Cậu ấy không hề tỏ ra bất ngờ, mắt vẫn thẳng phía trước, hờ hững đáp:

“Ừm, tôi biết. Nhưng tôi nghe , sắp ly hôn.”

Hai câu đối thoại này là lần duy nhất chúng tôi về chuyện riêng tư kể từ khi quen biết nhau.

Những điều ra đều là sự thật, không có gì vượt quá giới hạn hay không phù hợp.

Vậy nên cơn giận của Gu Hằng khiến tôi cảm thấy khó hiểu.

Tôi rõ ràng không gì cả, mà ấy cũng đâu còn tôi, tại sao lại tức giận?

Nhưng điều đó không quan trọng, vì mọi cảm của ấy, bao gồm cả con người , sẽ không còn ảnh hưởng đến tôi nữa.

Tôi tiếp tục duy trì mối quan hệ đồng nghiệp bình thường với Từ Phi Trì.

Cho đến hôm nay, trong buổi leo núi teambuilding của công ty, tôi không cẩn thận trượt chân xuống dốc bậc thang.

Từ Phi Trì phản ứng cực nhanh, kéo lấy tôi và ôm chặt, cả hai cùng lăn xuống.

Tôi không sao, chỉ bị trầy xước nhẹ trên má.

Còn Từ Phi Trì, vì bảo vệ tôi, nên tay và chân đều bị va đập ở nhiều mức độ khác nhau.

Tôi theo xe cứu thương đến bệnh viện, lòng như lửa đốt chờ kết quả kiểm tra của cậu ấy.

Khi nghe bác sĩ cậu ấy không sao, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi, tôi nhận cuộc gọi từ bác sĩ chủ trị của Gu Hằng.

Cũng chính lúc đó, tôi mới chợt nhận ra – khi tôi và Từ Phi Trì lăn xuống, Gu Hằng – người luôn đi theo sau tôi, lo lắng gọi tên tôi “Giang Tuế” – đã biến mất.

Cùng thời điểm ấy, giọng bác sĩ vang lên từ đầu dây bên kia:

“Chúng tôi vừa kiểm tra cho Gu, phát hiện trạng của ấy đang có dấu hiệu hồi phục, có thể sắp tỉnh lại.”

Tôi cầm điện thoại, đứng yên một lúc lâu, rồi đi đến phòng ICU.

Đứng trước Gu Hằng vẫn đang nhắm mắt ngủ say, tôi khẩy:

“Chưa đến năm phần trăm cơ hội, mà cũng có thể tỉnh lại sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...