1
Ngày thứ 47 bị phong tỏa trong trường học vì dịch bệnh.
Chủ đề của bài tập là: “Phản ứng tâm lý của hai người hoàn toàn không biết gì về nhau khi phát hiện họ có một mối liên hệ đặc biệt.”
Các học đều đang nghiên cứu về sinh đôi, người thân thất lạc nhiều năm, v.v.
Còn tôi, sau khi chứng kiến cùng phòng thao tác lên d/ark w/eb một cách thuần thục để một loạt thứ kỳ quặc, bỗng nảy ra một ý tưởng.
D,ark w/eb là phần internet ẩn sâu dưới lớp web bề mặt, chỉ có thể truy cập thông qua những công cụ đặc biệt, và tôi nghe trên đó có dịch vụ người ám s,át.
Vậy, liệu tôi có thể hai s,át th,ủ trên d,ark w/eb để họ tru,y s,át lẫn nhau mà không biết đối phương cũng đang điều tương tự với mình không?
Nếu thất bại, tôi chẳng mất gì; nếu thành công, tôi còn có thể loại bỏ hai kẻ nguy hiểm.
Quan trọng hơn, bài tập cũng có tài liệu để viết.
Khi phát hiện ra người đang truy sát mình cũng chính là mục tiêu của mình, phản ứng và biểu cảm của họ chắc chắn rất đáng để phân tích.
Nhưng d,ark w/eb thì thật giả lẫn lộn, có nhiều ngôn ngữ mà tôi thậm chí chưa từng nghe qua.
Phải mất rất nhiều công sức, tôi mới tìm hai người, không biết có thể gọi là “phù hợp” hay không.
Người đầu tiên tôi tìm có ID là Joker.
Joker rất nhiệt , rằng bất kỳ việc gì ta cũng sẵn lòng , hơn nữa, sau khi biết giới tính của tôi, liền gọi tôi là “chị ” một cách ngọt ngào.
“Chị , chỉ cần là ý muốn của chị, gì em cũng .”
Trước đó, tôi hoàn toàn không quen biết Joker. Tuy ta hơi kỳ lạ, ta bảo sẽ giảm giá cho tôi.
Người thứ hai tôi tìm có ID là No Name.
Người này thì hơi đặc biệt, vì trang cá nhân hoàn toàn trống trơn, là ta chủ liên hệ tôi qua bài đăng tìm sát thủ của tôi.
Có lẽ vì số tiền treo thưởng của tôi quá thấp, nên chỉ có mình ta liên lạc.
Anh ta chuyện rất lạnh lùng.
“Có mặt không? Người nào? Tôi giúp gi,et.”
“……”
Thật ra, ban đầu tôi không tin tưởng ta.
Nhưng vì rào cản ngôn ngữ và khu vực, tôi thực sự không tìm người thứ hai, nên đành miễn cưỡng đặt niềm tin vào ta.
Dù có vẻ như bị ép buộc, cuối cùng tôi vẫn gửi thông tin cá nhân của họ cho nhau.
Thời hạn là 15 ngày. Họ phải theo dõi đối phương, tìm ra danh tính thật, và cố gắng loại trừ đối phương.
Quan trọng nhất là, cả hai không biết mục tiêu tr,uy s,át mình chính là đối phương.
2
Ngày đầu tiên giao nhiệm vụ, mọi chuyện yên ắng như thường.
Hai sát thủ chẳng có tĩnh gì, tôi cũng tiếp tục lịch trình lên lớp bình thường.
Buổi chiều, tiết cuối cùng là môn tự chọn.
Khi đến lớp, ghế ngồi gần như đã đầy, tôi đành lẻn ra ngồi phía sau.
Phải rằng, không giống các môn học khác, lớp học thưởng thức kiến trúc này thường kín chỗ ở hàng ghế đầu tiên.
Nhưng tôi đến lớp này đơn giản chỉ để ngủ.
Tôi dựng quyển sách trước mặt, nhắm mắt gục đầu xuống bàn.
Chỉ là, chưa bao lâu, có người ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Chị , trùng hợp ghê nhỉ.”
“Chưa bắt đầu học mà chị đã ngủ rồi.”
“……”
Người kia chống cằm , tôi.
Vùng ghế tôi ngồi vốn rất yên tĩnh, giờ bỗng chốc vang lên những tiếng xì xào.
“Trời đất, đây không phải là Lâm Chiêu sao?”
“Thiên tài đó, ấy vừa đoạt giải quốc tế đấy.”
“Anh ấy cũng tham gia lớp tự chọn này à…”
…
Người ngồi bên cạnh tôi là một đàn em kém tôi một khóa.
Tuy là , tôi nghe cậu ta có đóng góp rất lớn ở khoa của mình, thậm chí vượt qua cả một số đàn .
Thế nên, tôi không hiểu tại sao lần nào gặp tôi, cậu ta cũng cung kính gọi tôi là “chị .”
Mỗi lần cậu ta gọi , tôi đều cảm thấy mình như bị trêu chọc.
Nhưng cậu ta giải thích rằng, từ thời trung học đã gọi tôi là chị , quen rồi.
Đúng , chúng tôi học cùng một trường trung học.
Cậu nhóc này, trông thì ngoan ngoãn.
Hơn nữa, học hành cực kỳ giỏi, giỏi đến mức có thể gọi là thiên tài.
Nếu không phải vì…
Một ngày nọ ở trung học, cờ đi qua bãi đất trống sau căng tin, tôi thấy cậu ta đang ép mấy tên lưu manh vốn chuyên sự ở trường chúng tôi vào tường mà đá liên tiếp.
Nếu không có cảnh tượng đó, tôi đã tin cậu ta hiền lành, vô rồi.
Vài nữ sinh thỉnh thoảng quay đầu về phía chúng tôi. Tôi dịch quyển sách che mặt lại, tiếp tục gục xuống bàn ngủ.
Người bên cạnh khẽ hai tiếng, giọng vang lên gần sát bên tai tôi.
“Chị .”
“Sao chị đáng thế?”
……
Nếu không phải đánh không lại cậu ta, chắc tôi đã ấn cái đầu đầy tóc của cậu ta xuống rồi.
Cơn buồn ngủ của mùa đông như sóng tràn, hơn nữa tối qua tôi thức rất khuya để nghiên cứu d,ark w/eb, thế nên ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ.
Lần tỉnh dậy tiếp theo, lớp học đã qua nửa chặng.
Mở mắt ra, tôi liền đối diện với đôi mắt đào hoa màu trà nhạt của cậu ta.
…… Không lẽ cậu ta cứ tôi ngủ suốt thế à?
Thấy tôi tỉnh, cậu ta đột nhiên .
Nằm gục xuống bàn, nghiêng đầu tôi.
“Chị .”
“Thế này, hai chúng ta cùng gục xuống bàn.”
“Chẳng phải cũng tính là ngủ cùng nhau rồi sao?”
“……”
Lời lẽ của đàn em này đúng là ngày càng nguy hiểm.
Tôi rút khoảng cách với cậu ta, xoa xoa huyệt thái dương.
“Đừng kiểu này nữa.”
Cậu ta nhướng mày.
“Bao giờ tôi là …”
Câu còn chưa dứt, thầy giáo trên bục giảng bỗng gọi tên tôi.
Trong giảng đường có sức chứa cả trăm người, tôi đối diện với ánh mắt của người đàn ông mặc chiếc áo khoác xanh đậm kia.
Anh ta đút tay vào túi, cầm sổ điểm danh, cử chỉ lịch thiệp xa cách.
“Mã số sinh viên 7890455, Lâm Huyền Vũ.”
“Mời em lên báo cáo bài tập lần trước.”
3
Lần trước, thầy Cảnh Chu Lập có sẽ gọi ngẫu nhiên sinh viên lên báo cáo.
Nhưng tôi đã tính toán trăm lần, không ngờ lại bị gọi tên.
Dù gì, ấy là…
Tôi ngồi trước máy tính ở bục giảng, mặt mày khó xử, cầm chiếc USB cắm vào CPU.
Trong góc khuất mà người khác không thấy, tôi kéo vạt áo khoác của người đứng sau.
“Cảnh Chu Lập, nếu em báo cáo tệ, đừng nghiêm khắc với em không?”
Anh ta đút tay túi áo, hơi cúi người xuống, vẻ ngoài như đang cùng tôi tìm cách kết nối USB vào máy tính.
Thực tế, ta ghé sát tai tôi :
“Báo cáo tệ? Em có thời gian đương mà không có thời gian chuẩn bị bài báo cáo cho sao?”
Yêu đương gì chứ? Tôi chớp mắt, không hiểu gì.
Anh ta hừ một tiếng, dứt khoát rút USB khỏi máy tính.
“Không chuẩn bị thì c,út, lần sau cũng đừng đăng ký môn của tôi nữa, rõ chưa?”
Ở bục giảng không có mic chuyện, phía dưới không nghe gì.
Nhưng tôi và ta đã tốn quá nhiều thời gian ở đây, phía dưới dần rộ lên những tiếng xì xào.
Tôi phản ứng chậm, cuối cùng cũng nhận ra.
Nhỏ giọng hỏi ta:
“Anh muốn đánh rớt em hả, Cảnh Chu Lập?”
Anh ta không chút biểu cảm, cúi xuống sổ điểm danh, chuẩn bị gọi tên sinh viên khác.
Tôi hoảng lên, thấp giọng gọi ta.
“Không phải hôm trước chọn môn của là chắc chắn qua sao?”
“Sao giờ lại trở mặt, qua cầu rút ván chứ?”
Anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, gọi tên người kế tiếp.
Tôi không nhịn nữa, cuối cùng cũng khẽ khàng gọi một tiếng.
“Đừng khó em nữa, hai”
Anh ta khựng lại, khẽ tôi.
Phải, Cảnh Chu Lập không chỉ là giáo viên dạy môn tự chọn của tôi, mà còn là trai tôi.
Anh trai cùng cha khác mẹ do cha kế mang đến.
4
Tan học, Cảnh Chu Lập vừa bước ra khỏi lớp.
Tôi lập tức bám theo ấy vào văn phòng.
Khoa Kiến trúc có vẻ vì cần vẽ thiết kế, nên văn phòng giáo viên thường rất rộng rãi.
Hơn nữa, không hiểu vì sao, lúc này trong văn phòng lại chẳng có ai.
Cảnh Chu Lập chắc chắn biết tôi như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau, ấy cố ngơ.
“Anh à, không nỡ để em đáng của rớt môn đâu nhỉ?”
Không hiểu sao, dù Cảnh Chu Lập chỉ mới trở thành trai tôi từ năm cuối cấp ba, ấy rất thích tôi gọi là “”.
Mỗi lần nghe tôi gọi, ấy như bị bấm trúng công tắc nào đó. Ánh mắt ấy tôi giống như muốn nuốt chửng tôi .
Quả nhiên, ấy nheo mắt lại, uốn uốn chiếc USB trong tay một cách thong thả.
“Xin đi.”
“Xin , sẽ không để em rớt môn đâu, không?”
“…”
Đạo đức nghề giáo của Cảnh Chu Lập chắc cho chó ăn rồi nhỉ?!
Có thể gi,et, không thể chịu nhục.
Trừ khi… ấy đưa ra lợi ích quá lớn.
Tôi cũng không phải lần đầu xin xỏ ấy, chuyện xin ấy cũng quen thuộc như lời cửa miệng.
Chỉ là, lần này tôi còn chưa kịp mở miệng.
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp, ấy đè đầu tôi xuống, nhét tôi vào gầm bàn việc.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, tôi đã bị nhét vào gầm bàn, đầu óc quay cuồng.
Có phải tôi với ấy vừa chuyện gì khuất tất không?
Chắc là không nhỉ.
Sau vài tiếng lách cách, hai giáo bước vào văn phòng.
Nếu tôi bây giờ mà chui ra khỏi gầm bàn, thì trông chẳng khác nào có tật giật mình.
Hai giáo chắc tan tiết vừa vào, đứng ngay bàn việc bên cạnh Cảnh Chu Lập để chuyện với ấy.
Họ đang thảo luận một số công việc, tôi chẳng nghe vào tai.
Tôi chỉ biết một điều, nếu một trong hai người dịch thêm chút nữa, chắc chắn tôi sẽ bị phát hiện.
Tôi cố rút người vào sâu hơn, gầm bàn đã hết chỗ rồi.
Lúc này, Cảnh Chu Lập bên ngoài vẫn hòa nhã trò chuyện với hai giáo.
Nhưng bên trong, tay ấy…
Nhẹ nhàng đưa qua, chậm rãi xoa đầu tôi.
Bạn thấy sao?