Người Thế Thân Và [...] – Chương 9

Càng nghe, sắc mặt Chu Tri Đình càng đen.

Đến khi câu cuối cùng vang lên: “Ngoan nào, sắp hết đau rồi.” Thì cả người ta cứng đơ như tượng đá.

“Cái đó là ta cắt ghép đấy!”

Tôi chớp chớp mắt , ý bảo: Rồi, giải thích đi.

39

Chu Tri Đình giữ nguyên gương mặt vô cảm, bắt đầu kể:

“Hôm đó ta cố té ngã, trật chân, rồi gọi điện cho tôi bảo đưa đi bệnh viện. Sau đó lại bảo tôi đưa về nhà, còn nhờ tôi bôi thuốc.”

Càng kể, nét mặt ta càng đầy vẻ ghê tởm.

“Tôi muốn kết thúc êm đẹp, cho ta và Ngô Sĩ Bách bớt cảnh giác, nên mới đồng ý giúp. Câu kia là trong lúc đó.”

“Còn mấy câu rên rỉ như kiểu đang diễn phim ấy hả? Tôi chưa từng nghe. Mà thật, nghe khó chịu lắm, chẳng bằng giọng em.”

Tôi đỏ mặt, ngượng chín người, không biết nên tiếp lời ra sao.

Chu Tri Đình lại tiếp: “Sau khi về đến nhà hôm đó, tôi lấy cồn và nước sát khuẩn, rửa tay mười lần.”

Tôi nhếch môi, nghe cũng thấy… hơi đáng thương ha.

“Còn gì muốn hỏi nữa không?”

Tôi suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Nếu không thích Chu Tri Vũ, ban đầu tìm tôi cũng là để lừa nhà họ Ngô sao?”

Vừa dứt lời, tôi nhận ra ánh mắt Chu Tri Đình tôi… có chút tủi thân.

“Em nghĩ sao?”

Tôi: “?”

Không phải… Anh đừng là vì thích tôi thật đấy nhé?! Trái tim bé nhỏ của tôi không chịu nổi cú sốc đâu!

Chu Tri Đình: “Em không nhớ lúc trước viết thư cho tôi, em từng gì sao?”

Tôi bối rối: “Tôi… tôi từng viết thư cho à? Thời đại nào rồi mà còn… viết… thư???”

40

Tôi sững người.

Đột nhiên nhớ ra, hồi tôi mới vào cấp hai, từng tập tành viết thư kết qua bưu điện.

Dù thời đại đó đã không còn thịnh hành việc này, dù tôi sống ở vùng núi gửi thư rất khó, dù tiền ăn mỗi ngày còn không đủ — tôi vẫn viết.

Một phần vì muốn trút tâm sự. Một phần thật sự mong có một người để chuyện.

Không ngờ những bức thư đó thật sự có người hồi âm.

Hơn nữa… còn là một cậu con trai rất tốt.

Chúng tôi chuyện ngày càng thân thiết.

Tốt nghiệp cấp ba, tôi còn hứa rằng, lên đại học sẽ đến tìm cậu ấy.

Nhưng sau đó…

Tôi ta như không thể tin nổi: “Anh? Chính là “Triệu Triệu” đó sao?”

Chu Tri Đình mặt không cảm , nhàn nhạt đáp: “Là em không đến tìm .”

Tôi bĩu môi: “Lên đại học rồi còn lo sống không nổi, tìm gì chứ.”

“Chính em từng muốn của .”

“Lúc đó… tôi đâu biết thế giới bên ngoài phức tạp … Tôi ngoài cái mặt ra thì chẳng có gì cả…”

Không thể không thừa nhận, từ khi đặt chân đến Bắc Kinh, tôi đã tự ti rất nhiều.

Tôi quay mặt đi, không dám .

Chu Tri Đình thở dài, rồi bế tôi ngồi lên đùi mình.

“San San… em biết không, lúc đó cứ tưởng em hối hận rồi. Sau khi tìm em, còn không dám đến gặp…”

Không dám đến gặp, mà lại dám lôi tôi về thế thân á?

Tôi đưa tay đẩy mặt ra, chợt phát hiện ngón áp út tay trái của mình có thêm một chiếc nhẫn.

41

Một viên kim cương đỏ chói mắt.

Chu Tri Đình lại ghé sát, thì thầm bên tai tôi: “Nhẫn cưới đấy, không tháo.”

Tôi: “…”

Cưỡng ép à?

Còn chưa hoàn hồn thì đã bị Chu Tri Đình dụ dỗ dắt về phòng ngủ lần nữa…

Sau một phen “tiêu hóa bữa ăn”, tôi bỗng nhớ ra một chuyện: “Cái biệt thự đó còn để Chu Tri Vũ ở nữa! Mà mật mã cửa là ta đặt!”

Tôi nghe thấy Chu Tri Đình lại nghiến răng, đáp: “Biệt thự đó là mua để nhà tân hôn của tụi mình! Mật mã là 0531 — chính là ngày em viết bức thư đầu tiên gửi !”

Tôi chết sững… nghĩ lại thì… hình như đúng thật.

Chu Tri Vũ đã biết sự tồn tại của tôi, thì việc ta điều tra ra những thứ khác cũng không lạ.

Tính lại thời gian, hình như lúc đó hai người họ là học.

Theo lời Chu Tri Đình, thì chắc là giai đoạn Chu Tri Vũ đang tìm đủ mọi cách tiếp cận .

Nghĩ lại thì, không khó hiểu.

Chắc là vì tôi “đóng góp doanh thu” đều đặn mỗi tuần nên ta mới “rộng lượng” như thế.

Dù sao thì…

Có những lúc, biết điều, không có nghĩa là không lòng.

Tôi và Chu Tri Đình nhanh chóng đăng ký kết hôn, rồi cũng nhanh chóng gặp mặt ba mẹ .

Câu đầu tiên mà mẹ chồng tương lai khi thấy tôi là: “Ôi trời ơi, Triệu Triệu à, bao năm rồi cuối cùng con cũng dụ con dâu tương lai của mẹ về rồi!”

Tôi: “…”

Còn ba chồng tương lai thì: “Con cứ để nó lăn lộn thêm tí nữa, đến lúc nó quỳ gối trên thảm sầu riêng mà cầu hôn mới thú vị!”

Tôi: “…”

Đây… thật sự là ba mẹ ruột của Chu Tri Đình á?

Mọi thứ khác hẳn những gì tôi tưởng tượng, mà thậm chí còn tuyệt hơn cả mong đợi.

Một hôm tôi với Chu Tri Đình: “Em cứ bám dính lấy như thế này để sống, sớm muộn gì cũng chán, rồi đi kiếm tiểu tam bên ngoài cho mà xem.”

“Vậy càng tốt.”

Chu Tri Đình nửa miệng, nụ có chút kỳ quặc khiến tôi cảnh giác cực độ.

Chỉ nghe tiếp: “Nhưng biết, San San của dù rời khỏi cũng sống rất tốt.”

“Dù sao thì… **tiểu thuyết của em viết cũng rất tuyệt. Một số đoạn còn cho nhiều cảm hứng nữa.””

Tôi trợn tròn mắt: “!!!”

Hóa ra mấy chiêu dùng để hành tôi, đều học từ truyện tôi viết à?!

Cái hố tự đào, dù có khóc cũng phải tự nhảy vào!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...