Người Thế Thân Và [...] – Chương 1

Tôi là người thay thế cho Bạch Nguyệt Quang* trong lòng Chu Tri Đình.

Một ngày nọ, Bạch Nguyệt Quang thật sự của ấy trở về nước.

Tôi hiểu rõ, vai trò “thế thân” của mình nên đến lúc kết thúc rồi.

Một tháng sau, hợp đồng mãn hạn.

Tôi chủ dọn khỏi biệt thự, mua một con mèo, chuyển đến căn hộ tầng trệt ở ngoại ô đã mua trước đó, chuẩn bị tận hưởng cuộc sống an dưỡng tuổi già.

Không ngờ, sáng sớm hôm sau, lại “thu hoạch” một con gà ướt mưa

01

Là một người thế thân đạt chuẩn, tôi luôn phải chăm chút cho bản thân thật chỉnh chu để Chu Tri Đình hài lòng.

Vì thế, việc đi dạo trung tâm thương mại là chuyện thường nhật.

“Xin lỗi Triệu, chiếc váy đuôi cá nhắc tới đã bị đặt trước mất rồi.” – Cô quản lý cửa hàng xinh đẹp .

Tôi nhướng mày – chiếc váy đó là mẫu mới của mùa này.

Chỉ có đúng một chiếc, và hôm nay mới nhập về.

Tôi đã canh giờ đến mua, mà vẫn có người đặt trước?

“Là ai ?” – tôi hỏi.

Quản lý : “Là tổng giám đốc Chu gọi đến sáng nay, muốn tặng cho một họ Chu.”

Lời ấy chẳng khác nào búp bê Matryoshka, nghe càng thấy mùi tám chuyện.

“Chu Tri Đình? Hay Chu Tri Vũ?” – tôi hỏi tiếp.

“Cô biết à? Chắc là chị hoặc em thôi, Triệu đừng nghĩ nhiều.” – Cô quản lý an ủi đầy thiện ý.

Chắc vì tôi là khách VIP mỗi tuần mang lại doanh thu lớn cho cửa hàng.

Thẻ tôi quẹt luôn là thẻ phụ của Chu Tri Đình, mỗi lần mua sắm ít nhất cũng trăm triệu.

Sợ tôi ầm lên, quản lý liền nhanh chóng chuyển hướng, dẫn tôi đi xem mấy mẫu khác.

“Còn nhiều mẫu mới hợp với lắm, tôi để dành riêng cho đó!”

“Cảm ơn.” – Tôi lịch sự đáp lại, rồi mua đại hai ba chiếc váy ấy giới thiệu xong quay về.

02

Người cũ của Chu Tri Đình đã trở về.

Bảo sao cả tuần nay ta không thèm ghé.

Có người thật rồi, thì còn cần gì đến bản sao như tôi?

Tôi tính lại thời gian, hợp đồng còn đúng một tháng nữa là hết. Đoán chắc từ nay ta cũng chẳng đến nữa.

Nếu , tôi cũng chẳng buồn trang điểm gì.

Trước đây ngày nào cũng phải ăn mặc như sắp debut, chỉ để khiến ta thấy dễ chịu.

Không chỉ quần áo, còn phải giữ dáng, giữ lễ nghi, ép mình thành hình mẫu người con ta nhớ mãi không quên.

Mệt chết đi .

Đồ ăn vặt không dám ăn, lẩu cay hay đồ chiên rán cũng chẳng dám đụng, chỉ sợ nổi mụn tăng cân.

Cuộc sống đó đúng là thảm .

Giờ ta không đến nữa, tôi còn gì phải cố gắng?

Mở app đặt đồ ăn, tôi chọn luôn một đống đồ vớ vẩn, toàn đồ ăn nhanh chờ ship đến tận nhà.

Trong lúc chờ, tôi bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống tương lai.

Trước tiên là mua một căn nhà – càng xa trung tâm càng tốt, tốt nhất có sân vườn, nhà một tầng thôi cũng – tiện nuôi mèo.

Xử lý gọn gàng một tô lẩu cay, tôi ngồi phịch lên ghế sofa, cầm điện thoại lướt nhà trên VR.

Mái tóc bù xù, quần áo xộc xệch, ngồi xếp bằng chẳng ra dáng gì.

Ngay lúc đó, cửa chống trộm bỗng mở ra.

Chu Tri Đình bước vào.

Tôi đơ người.

03

“Anh…?”

Là người thế thân ba năm, tôi đã luyện sự chuyên nghiệp, câu “Anh đến đây gì?” vừa lên tới miệng đã bị tôi nuốt ngược lại.

“Tôi?” – Chu Tri Đình thay giày xong, nhướng mày đi về phía tôi.

Khi thấy rõ bộ dạng của tôi và cái bãi chiến trường trên bàn trà, ta liền nhíu mày lại.

Anh cau mày : “Em thành ra thế này là sao?”

Tôi: “…” Tôi cũng đâu muốn thế này đâu, quý à! Là đến bất ngờ quá thôi!

Còn “bạch nguyệt quang” của đâu? Cô thầm bao năm trời, theo đuổi mãi chẳng ấy?

Anh không ở bên ta, tự dưng mò tới tìm tôi gì? Bảo sao cả đời chỉ “bánh xe dự phòng”!

Thấy tôi thất thần, Chu Tri Đình có vẻ bất lực, giơ tay gõ nhẹ lên trán tôi: “Nghĩ cái gì thế, mở cửa đi.”

Tôi thầm rủa: “Nghĩ về việc sao mãi vẫn là kẻ thất lâu năm đấy.” Miệng thì vẫn mỉm nhã nhặn: “Anh về muộn , để em đi chút đồ ăn khuya nhé.”

Vừa xong, tôi vội dọn đống đồ ăn vặt ngổn ngang trên bàn trà, định mang vào bếp tiêu hủy hiện trường.

Nhưng Chu Tri Đình lại kéo tôi lại: “Không cần, không đói.”

04

Nụ trên mặt tôi cứng đờ, suýt nữa giữ không nổi.

Trời ơi, nếu không ăn đêm thì tôi phi tang mấy món tội lỗi này bằng cách nào đây?

“Chạy xe cả đường chắc khát rồi, để em rót nước cho .”

Chu Tri Đình hờ hững nâng mắt: “Là tài xế đưa về.”

Tôi: “…” Được thôi.

Không phải thần thiếp không cố gắng, là bệ hạ người không cho cơ hội đấy chứ! Vậy nên nếu sau này nhân vật tôi xây sụp đổ, hai ta chịu trách nhiệm chung nhé. Đừng có khấu trừ tiền của tôi đấy~

Chu Tri Đình hiển nhiên chẳng biết tôi đang nghĩ gì, chỉ liếc đống lộn xộn trên bàn: “Cứ để đó, mai người giúp việc đến dọn.”

Rồi kéo tôi lên lầu. Tắm rửa, lảo đảo, rồi đâu lại vào đấy.

Phải công nhận một điều — Chu Tri Đình đúng là đẹp trai! Gương mặt ấy, thật sự một ngày là thấy thiếu một ngày.

Trước khi ngủ, tôi tiếc nuối nghĩ .

Chu Tri Đình người bên cạnh đã ngủ say, khẽ cong môi bất lực, cuối cùng vẫn ôm tôi vào phòng tắm.

Ăn lắm đồ vớ vẩn thế mà sức lực chẳng tăng tí nào.

05

Khi tỉnh lại, trong phòng tối đen như mực, tưởng như trời vẫn chưa sáng. Nhưng theo kinh nghiệm của tôi thì chắc bên ngoài nắng chang chang rồi. Chỉ là rèm chắn sáng quá tốt nên mới thế.

Tôi lần mò chiếc điện thoại trên đầu giường, có cả chục cuộc gọi nhỡ, đều từ một số lạ trong thành phố.

Tôi gọi lại.

Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh: “Ôi Triệu, cuối cùng cũng nghe máy rồi, tôi gọi mãi đó!”

Đối với khách hàng lớn, môi giới chẳng bao giờ tỏ thái độ. Chốt một căn là đủ ăn chơi nửa năm rồi.

Tôi không dài dòng: “Tôi đang tới đó.”

Tôi thay đồ, trang điểm sơ sơ rồi chuẩn bị ra ngoài xem nhà.

Xuống lầu, tôi thấy bàn trà đã dọn dẹp sạch sẽ. Chắc là người giúp việc đến dọn thật.

Tôi không để tâm, xỏ đôi giày dễ đi và rời khỏi nhà.

Căn nhà tôi định xem nằm ở ngoại ô, đường không kẹt xe mà cũng phải lái xe suốt hai tiếng mới tới nơi.

Vừa bước xuống xe, tôi thầm nghĩ — Đây đúng là ngoại ô thật, không pha tí “thành thị” nào vào luôn!

Căn nhà này thật sự rất hợp ý tôi:

Sân vườn rộng rãi, nhà một tầng đúng kiểu tôi thích, cách bài trí cũng vừa mắt, quan trọng nhất là trong sân còn có một cái cây to cực kỳ, nghe đã hơn trăm năm tuổi.

Tôi gần như đã tưởng tượng cảnh một tháng sau mình nằm trên ghế xích đu, phe phẩy quạt, ôm mèo phơi nắng rồi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...