15
Buổi tối, Lâm Tuấn gõ cửa phòng tôi.
“Thẩm Nhung, chúng ta chuyện đi.”
“Không có gì để với cả.”
“Được, tôi sẽ ngồi đây, không đi đâu hết.”
Nửa tiếng trôi qua, hắn vẫn không nhúc nhích.
Tôi chịu hết nổi, “rầm” một tiếng mở cửa.
“Anh rốt cuộc muốn gì?!”
Hắn ngồi bệt trên đất, hai tay ôm gối.
Kèm theo đôi mắt cún con ướt rượt, đáng thương vô cùng.
Giống y như cái ngày tôi nhặt hắn.
Nhanh như chớp, hắn chen người vào phòng, ôm chặt lấy tôi.
“Thẩm Nhung, mình quay lại đi, không?”
“Ban đầu tôi coi em là thế thân, em và Kiều Man hoàn toàn khác nhau.”
“Tôi chưa từng thực sự coi em là ấy.”
“Kiều Man , ấy khinh thường tôi, thấy hành đó không chỉ không tôn trọng em, mà còn không tôn trọng ấy.”
“Cô ấy bảo tôi hãy tự hỏi lại lòng mình.”
“Trái tim tôi bảo rằng… tôi đã sớm đắm chìm trong em, chỉ là tôi không chịu thừa nhận.”
“Tôi sai rồi, hãy cho tôi một cơ hội, không?”
Tôi càng giãy giụa, hắn càng ôm chặt hơn.
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên da tôi.
Hắn giả vờ con mồi vô tội, từng bước từng bước dụ dỗ tôi.
“Chị ơi…”
“Chẳng phải chị thích cơ thể tôi nhất sao?”
“Chị muốn chơi thế nào cũng , đừng bỏ rơi em…”
Giọng hắn khàn đặc, càng càng thấp.
Hắn dẫn dắt tay tôi đặt lên lồng ngực trần, từ từ đi xuống.
Tôi chết sững.
Lâm Tuấn bao giờ lại thành thạo như thế?!
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, một cơn gió mạnh ập đến.
“Bốp!”
Lâm Tuấn lại ăn thêm một cú .
Đoạn Hoài Châu lạnh lùng hắn.
“Già rồi thì ngoan ngoãn biến mất đi, không sao?”
Lâm Tuấn sắc mặt tái mét:
“Mẹ kiếp! Sao tìm đến đây?!”
“Hừ, cũng chỉ giỏi chơi mấy trò bẩn thỉu này thôi.”
“Anh tưởng cố để Thẩm Nhung hiểu lầm tôi với chị họ, thì sẽ có cơ hội chen chân vào sao?”
“Mơ đi!”
Tôi sang Đoạn Hoài Châu.
Thời gian qua, trông hắn có vẻ gầy đi một chút.
Nhưng bộ vest đen trên người vẫn ngay ngắn chỉnh tề.
Chỉ là…
Trong lúc đánh nhau, những chi tiết ẩn dưới lớp áo dần lộ ra.
Dây lưng khóa kim loại ôm lấy cơ thể rắn chắc, vòng đeo tay da đen lấp ló theo tác.
Lâm Tuấn đen mặt.
“Mẹ nó, mặc kiểu này là định quyến rũ ai?!”
Đoạn Hoài Châu không tức giận, thậm chí còn nhướn mày, nhạo đầy khiêu khích.
“Không phải tôi là nam mẫu sao?”
“Tôi chỉ đang đúng chức trách của mình thôi.”
Lâm Tuấn nghiến răng hít sâu.
“Anh còn biết xấu hổ không?!”
“Anh có biết xấu hổ không? Vừa nãy còn định quyến rũ người khác, muốn dục thì về nhà mình mà phát tiết!”
“Bốp!”
Lâm Tuấn lại ăn thêm một cú .
Lần này, hắn không đánh trả, chỉ lặng lẽ tôi đầy mong đợi.
Tôi thở dài.
“Từ ngày lừa tôi, kết cục này đã định sẵn rồi.”
“Lâm Tuấn, giữ lại chút thể diện cho mình đi.”
Lần đầu tiên, sự kiêu hãnh trong hắn hoàn toàn sụp đổ.
16
Sau khi Lâm Tuấn rời đi, tôi còn đang đắn đo xem nên mở lời thế nào.
Nhưng Đoạn Hoài Châu không hỏi gì cả.
Hắn quay người khóa cửa, sau đó bình thản mở chiếc vali đen mang theo.
Bên trong…
Còng tay bạc, đồng phục, bịt mắt, roi da, dây trói…
Đồng tử tôi chấn , sợ đến mức lùi ra sau.
“Anh, , —”
Hắn ngước lên, ánh mắt sắc bén, chiếm đoạt khóa chặt lấy tôi.
Từng bước một, hắn áp sát tôi.
Nhưng khi chỉ còn cách một bước, hắn bất ngờ quỳ một gối xuống.
Chiếc quần âu cao cấp ôm trọn bắp đùi săn chắc mạnh mẽ.
Họng tôi khô khốc.
“Anh đang gì ?”
Hắn còng một tay tôi lại, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên.
Giọng trầm thấp tựa như lời dụ hoặc của ác quỷ:
“Tối nay, cơ thể tôi tùy em điều khiển.”
Mẹ nó.
Trai đẹp tự nguyện cosplay nam mẫu, liên tục câu dẫn em.
Ai mà chịu nổi?!
Tôi nghe theo con tim, lao lên ngay lập tức.
Tất cả những uất ức và nhớ nhung bị đè nén đều hòa tan trong nụ hôn dài, cuồng nhiệt.
Dục vọng như cơn mưa xuân dai dẳng.
Màn đêm buông xuống, mưa hóa thành bão lớn, không ngừng gõ vào cửa sổ.
Thì ra, nhịn quá lâu thật sự sẽ sinh ra vấn đề.
Sóng lớn từng đợt vỗ bờ.
Tôi chịu không nổi nữa…
Sau một đêm hoang tàn, đến tận rạng sáng, hắn mới ôm tôi vào phòng tắm.
Khi chạm vào gối mềm, tôi mơ màng buồn ngủ.
Nhưng vẫn chưa quên một chuyện quan trọng.
“Đoạn Hoài Châu, kể tôi nghe về mối đầu của đi?”
Động tác vuốt tóc tôi của hắn khựng lại.
Giọng hắn vẫn còn chút khàn khàn dư âm:
“Cô ấy tôi là kẻ lừa đảo, nên chia tay tôi.”
Hắn vùi mặt vào cổ tôi, giọng trầm thấp, mang theo chút ấm ức.
“Chưa từng thấy ai bắt nạt người khác như …”
“Giàu có đâu phải lỗi của tôi.”
Tôi lặng người.
Vừa buồn , vừa có chút chua xót không hiểu nổi.
17.
Kiều Man cũng là một fan manga.
Cô ấy thân với Đoạn Hoài Châu không chỉ vì quan hệ họ hàng, mà còn vì chung sở thích.
Cô ấy còn với tôi, thực ra ấy đã biết tôi từ lâu.
Thậm chí còn trước cả bây giờ.
Hóa ra…
Năm nhất đại học, tôi từng có một mối online.
Khi ấy, nét vẽ của tôi còn rất non, hắn lại là fan cứng của tôi.
Sau khi kết , chúng tôi trò chuyện mỗi ngày.
Khi gặp một người có tư duy và tâm hồn đồng điệu, rất khó để không rung .
Thế là… chúng tôi đến với nhau.
Cho đến ngày hắn đề nghị gặp mặt.
Tôi mới biết gia cảnh của hắn.
Thiếu gia nhà giàu chính hiệu.
Học đại học danh tiếng ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp sẽ về nước kế thừa sản nghiệp.
Đặc biệt là khi hắn …
“Ông nội trồng ít trà, muốn gửi cho em nếm thử.”
Tôi lập tức tụt mood và tỉnh táo ngay.
Chẳng phải đây là chiêu lừa đảo ‘bán trà’ huyền thoại sao?!
Thứ nhất, thiếu gia nhà giàu nào lại rảnh đi online?
Thứ hai, cái trò “bán trà” này tôi nghe chán lắm rồi!
Thế là tôi bịa chuyện nhà có tang, phải giữ hiếu ba năm rồi dứt khoát chia tay.
Thậm chí còn chặn hết toàn bộ liên lạc.
Ai mà ngờ , người cũ trên mạng của tôi…
Lại chính là Đoạn Hoài Châu.
Kiều Man bảo, vì chuyện này mà ấy đã nhạo Đoạn Hoài Châu suốt một thời gian dài.
Nhưng không ngờ, sau bao nhiêu vòng luẩn quẩn, chúng tôi vẫn gặp lại nhau.
Tôi dựa vào ngực hắn, buồn hỏi:
“Sao không sớm?”
Hắn im lặng một lúc, rồi đáp:
“Anh biết em chỉ mê cơ thể , nên muốn em từng chút một hiểu , tin tưởng .”
Hắn ôm chặt lấy tôi.
“Thẩm Nhung, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ chậm rãi thôi.”
“Anh em.”
Hắn dịu dàng hôn lên mái tóc tôi.
Tôi bỗng thấy cay cay nơi khóe mắt.
Trời sáng rồi.
Tôi vươn tay mở cửa sổ.
Mặt trời nhô lên từ dãy núi, chầm chậm tỏa sáng.
Đây là bình minh đầu tiên chúng tôi cùng nhau ngắm.
Và trong tương lai…
Chúng tôi sẽ còn rất nhiều bình minh như thế.
18
Sau khi trở về Bắc Kinh, mọi thứ vẫn như cũ, lại dường như đã thay đổi.
Ví dụ như…
Tôi và Kiều Man trở thành thân.
Tôi và Đoạn Hoài Châu từ hai phòng ngủ chuyển thành một phòng.
Lâm Tuấn không còn quấy rầy tôi nữa.
Hắn chủ vào công ty việc, bỏ đi vẻ lông bông, trở nên chững chạc, ổn định hơn.
Mỗi khi nhắc đến hình gần đây của Lâm Tuấn, ánh mắt Đoạn Hoài Châu đều chậm rãi lướt qua từng biểu cảm nhỏ trên mặt tôi.
Cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ tôi lộ ra chút gì đó gọi là tiếc nuối hay hoài niệm.
Nhất là vào ngày ấy cầu hôn tôi, Lâm Tuấn gửi một tin nhắn đến:
【Nếu em hối hận, tôi có thể đi cướp hôn bất cứ lúc nào.】
Thế là, Đoạn Hoài Châu lại đi tìm Lâm Tuấn đánh thêm một trận.
Nhưng… vẫn không thể xoa dịu cảm giác bất an trong lòng ấy.
Tôi bật , nâng mặt ấy lên, buộc ấy phải vào tôi.
“Anh yên tâm đi.”
“Từ ngày chia tay, giữa em và ta sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
Đoạn Hoài Châu híp mắt tôi đầy nghi ngờ.
Khóe môi nhếch lên, ánh mắt trong veo lại ẩn chứa chút giễu cợt.
“…”
Sự cạn lời của tôi bị ấy xuyên tạc thành chột dạ.
Thế là, ấy nhấc bổng tôi lên, vác thẳng vào phòng ngủ.
Và thế là… thêm một đêm “lao ” đến kiệt sức.
Sáng hôm sau, ấy đứng trước gương, chỉnh lại cà vạt ngay ngắn, trông chững chạc như thể người phát điên đêm qua không phải là ta .
Tôi mệt mỏi than thở:
“Anh là chó à? Cắn người luôn?!”
Anh ấy liếc tôi một cái đầy thản nhiên.
“Đúng .”
“Không đánh dấu chủ quyền, lỡ để mấy con hồ ly lén lút chen vào thì sao?”
Tôi ôm lấy ấy từ phía sau.
“Đoạn Hoài Châu, em .”
Cơ thể ấy bỗng khựng lại.
Tất cả bất an và lo lắng dường như đều tan biến.
Anh ấy cúi xuống, ôm tôi thật chặt.
Nhưng… còn không quên tham lam dụi vào cổ tôi, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Một lúc sau…
Tôi nghe thấy giọng trầm thấp của ấy vang lên bên tai:
“Gâu.”
(Hoàn.)
Bạn thấy sao?