12
Nhận ra rằng tôi bắt đầu mong chờ những cuộc trò chuyện với Đoạn Hoài Châu, không còn đơn thuần chỉ là mê thân thể hắn nữa, tôi có chút phiền muộn.
Một khi cảm xen vào…
Mối quan hệ đôi bên cùng có lợi này sẽ không còn thuần túy nữa.
Tiếp tục hay rút lui?
Hôm nay, Đoạn Hoài Châu đã giúp tôi đưa ra lựa chọn.
Có lẽ đúng như Lâm Tuấn , hắn đang cảnh báo tôi đừng lòng.
Bảo sao không cho tôi chạm vào.
Hóa ra là đang giữ mình trong sạch cho bạch nguyệt quang.
Sau khi về nhà, tôi lấy cớ đau đầu, sớm chui vào phòng.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa vang lên.
Hắn mang đến một bát canh giải rượu.
“Uống xong sẽ dễ chịu hơn.”
Tôi gật đầu, ngửa đầu uống cạn, đặt bát xuống:
“Cảm ơn nhé.”
Hắn đứng đó mãi không đi.
Tôi không nhịn , liếc mắt hắn:
“Còn chuyện gì à?”
Hắn mím môi, quai hàm căng chặt, đôi mày khẽ nhíu.
Như thể đấu tranh tâm lý rất lâu, cuối cùng mới hỏi:
“Hôm nay em uống nhiều rốt cuộc là vì cái gì?”
Đầu óc tôi lập tức rối tung.
Không biết phải trả lời thế nào.
Khi tôi cúi mắt né tránh, giọng lạnh nhạt từ đỉnh đầu vang xuống:
“Là vì Lâm Tuấn?”
“…Anh nghĩ nhiều rồi.”
“Ồ, thì chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Hắn không hài lòng với câu trả lời của tôi.
Cầm lấy cái bát, quay lưng bỏ đi ngay lập tức.
Hắn đang giận.
Cách giải quyết tốt nhất là đuổi theo dỗ hắn.
Nhưng khi tôi nhận ra điều này, tôi lại không thể tin .
Từ khi nào mà tôi lại hiểu hắn như ?
Thế , tôi không gì cả.
Cuộn mình trong chăn, ngủ ngon lành.
Dù gì thì, tôi cũng đã mua vé máy bay rời đi vào ngày mai.
Chẳng còn gì để giải thích nữa.
Sáng hôm sau, trong nhà không còn bóng dáng Đoạn Hoài Châu.
Nhưng bữa sáng vẫn còn nóng trên bếp.
Tôi thản nhiên ăn xong, viết một mẩu giấy để lại.
【Tưởng là nam mẫu mới quen, ai ngờ còn không cho chạm. Chán lắm, chia tay nhé.】
Tôi khá chắc chắn rằng, Đoạn Hoài Châu không phải kiểu đàn ông dây dưa.
Vì thế, tôi rất yên tâm mà bay đi.
Kết quả…
Vừa mới đáp xuống sân bay, tôi liền thấy một kẻ âm hồn bất tán.
Lâm Tuấn.
13
“Anh theo dõi tôi?”
Trời đã sang thu, không khí se lạnh.
Lâm Tuấn khoác một chiếc áo gió màu xám, bước về phía tôi.
Hắn không trả lời, đôi mắt và chân mày ánh lên tia vui vẻ:
“Giờ em chia tay rồi, tôi có thể theo đuổi lại em không?”
Tôi kéo vali đi thẳng ra ngoài:
“Xin lỗi, tôi không ăn cỏ cũ.”
Hắn ngang nhiên giật lấy vali của tôi.
“Tôi đưa em đi, tiện đường mà.”
Tôi cau mày:
“Lâm Tuấn, không hiểu tiếng người à?!”
Tôi hiếm khi mất kiên nhẫn với ai như thế.
Hắn khẽ , đáy mắt như phủ một lớp sương mờ.
“Tôi hiểu, sao bây giờ… Tôi không muốn buông tay.”
“Làm sai thì phải xin lỗi, phải chuộc lỗi.”
“Thẩm Nhung, ít nhất em hãy cho tôi một cơ hội.”
Đúng lúc đó, xe tôi đặt đến, tài xế bấm còi ra hiệu.
Tôi giật lại vali, xoay người lên xe.
Lái xe qua gương chiếu hậu, bật :
“Cô , giận dỗi với trai à?”
Tôi liếc ra sau.
Lâm Tuấn đang lái xe đuổi theo sát đít.
Tôi đè nén cơn tức giận:
“Là trai cũ, chia tay rồi mà vẫn còn bám theo quấy rối!”
Tài xế lập tức nghiêm túc.
“Không sao, kỹ thuật lái xe của tôi, em cứ yên tâm, chỉ cần vài phút là cắt đuôi ngay!”
Giây tiếp theo…
Cả người tôi đổ nhào ra sau.
Chiếc xe bất ngờ lao vút đi, lượn qua vô số ngõ nhỏ, bảy rẽ tám quẹo, cuối cùng cũng cắt đuôi Lâm Tuấn.
Đến trước cửa homestay, tôi suýt thì nôn.
Tài xế vỗ ngực đầy đắc ý:
“Nhiệm vụ hoàn thành!”
Tôi mặt mày tái mét, giơ ngón cái đầy biết ơn:
“Cảm ơn !”
Thị trấn này là một địa điểm du lịch ít người biết, do tôi mất công nghiên cứu rất lâu mới tìm ra.
Giờ đang mùa vắng khách, thời tiết lại mát mẻ dễ chịu, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.
Mấy ngày tiếp theo, tôi thảnh thơi dạo quanh thị trấn.
Cả người ấm áp thư thái, tự dưng nhớ lại những ngày mình chưa biến thành “nữ ác”.
Khi đi ngang một quán trà sữa, tôi phát hiện lượng khách ra vào quán này đông hơn hẳn những quán khác.
Tôi tò mò tiến lại gần, kết quả lại đụng phải ánh mắt của một người trong bộ đồng phục nhân viên.
Lâm Tuấn.
“…**”
Thì ra không phải trà sữa ngon.
Mà là nhân viên đẹp trai.
Hắn ngơ ra một giây, sau đó mặt mày rạng rỡ:
“Em muốn uống gì?”
Biểu cảm này…
Tôi thoáng ngẩn ngơ.
Tựa như… thấy con người trước kia của hắn.
Một Lâm Tuấn ngoan ngoãn, hiểu chuyện, lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết.
Tôi hạ mắt, thu lại ánh , xoay người bỏ đi.
14
Kể từ hôm đó, tôi đi đâu cũng thấy Lâm Tuấn.
Sáng sớm, hắn phát tờ rơi.
Buổi chiều, hắn pha trà sữa.
Tối đến, hắn nguyện viên, đi nhặt rác cho khu phố.
Đây không phải là copy nhân cách của tôi sao?!
Hắn lau mồ hôi trên trán, hơi thở có chút gấp gáp:
“Thì ra lúc đó em đã vất vả đến … Xin lỗi.”
Tôi liếc hắn một cái, giọng điệu thản nhiên:
“Không vất vả đâu.”
Hắn tôi với ánh mắt phức tạp, như bị lay sâu sắc.
Tôi nhạt:
“Dù gì thì… tôi cũng chưa từng mấy chuyện này.”
Lâm Tuấn: ???
Từ hôm đó, tôi quyết định không ra ngoài nữa.
Sáng nay, vừa tỉnh dậy đã chuẩn bị xuống tầng ăn sáng.
Ai ngờ, ở góc cầu thang, tôi vô rơi chiếc mũ rộng vành của một khách mới.
Tôi vội vàng cúi xuống nhặt lên:
“Xin lỗi nhé.”
“Thẩm Nhung?!”
Giọng đầy bất ngờ của kia khiến tôi sững sờ.
Ngẩng đầu lên, tôi lập tức đơ người.
Không phải chứ?
Đây chẳng phải là khu du lịch ít người biết sao?
Sao lại toàn gặp người quen thế này?!
Kiều Man nhiệt kéo tôi đi ăn.
“Không ngờ có thể gặp em ở đây, đúng là duyên phận mà!”
“Em đi một mình à?”
Tôi có chút lúng túng, trả lời qua loa vài câu rồi đổi chủ đề.
“Chị cũng đi một mình à?”
Cô ấy vuốt tóc, hơi ngượng ngùng mím môi:
“Không, tôi đi cùng vị hôn phu.”
Hô hấp tôi trong một khoảnh khắc chợt nghẹn lại.
Chúng tôi ngồi gần cửa sổ, có thể ra khung cảnh đường phố bên ngoài.
Kiều Man chỉ vào một tiệm bánh ngọt:
“Anh ấy đang mua đồ ăn cho tôi.”
Tôi theo hướng ấy chỉ, trông thấy một người đàn ông lạ mặt điển trai.
Tay hắn xách đầy túi đồ, trên mặt nở một nụ dịu dàng.
Tôi chớp mắt, không kìm mở miệng hỏi:
“Vậy chị và Đoạn Hoài Châu…”
Kiều Man trợn to mắt:
“Khoan đã! Không phải em đã hiểu lầm gì đấy chứ?!”
“Tiểu Châu là họ ruột của tôi mà! Hắn không với em sao?”
…
Tôi bình thản nhắm mắt lại.
Tất cả…
Đều tại Lâm Tuấn.
Bạn thấy sao?