Tạ Thâm—giọng chậm rãi, dịu dàng đến chết người:
“Phải không, vợ ?”
Tôi: ?
Không phải đang ở bên kia đại dương đi công tác sao?
Sao lại xuất hiện ở đây?
“Chơi chưa đủ, còn muốn chơi nữa à?”
Tạ Thâm tách từng ngón tay tôi ra, đan tay mình vào tay tôi.
Anh hơi cúi đầu, khẽ cắn tai tôi.
“Vợ , cần ở bên em không?”
Tôi: !
Có gì đó… không đúng.
Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay .
Thất bại.
Tạ Thâm ôm tôi thật chặt, tôi dùng sức đẩy ra, vẫn không .
Tôi giả vờ tức giận:
“Anh bị điên à? Thấy người trong công viên là ôm gọi vợ? Còn không buông ra tôi báo cảnh sát đấy!”
Ai ngờ Tạ Thâm chẳng hề sợ hãi chút nào.
Anh giật lấy điện thoại của tôi, giơ cao lên, bình thản :
“Không báo đâu.”
Tôi: ?
Anh cao hơn tôi hai mươi phân.
Tôi căn bản không với tới điện thoại.
Nhảy lên cũng không lấy lại !
Trừ khi… trèo lên người .
Tôi giận điếng người:
“Anh còn cướp đồ?! Thêm tội nữa đấy!”
Anh dửng dưng:
“Ừ, giờ vợ có thể theo về nhà chưa?”
Vợ cái đầu ấy!
Người vợ là Lâm Tuyết chứ không phải tôi!
Tôi thử giật lại điện thoại lần nữa—tất nhiên là thất bại.
Còn bị ôm ngang người nhấc bổng lên.
Tôi vùng vẫy:
“Anh gì thế hả? Tôi không quen ! Đừng có gọi vợ bừa bãi!”
“Chỉ nhận em là vợ thôi.”
Tôi có lẽ vùng vẫy quá dữ, Tạ Thâm buông tay ra.
Nhưng vẫn còn nắm lấy mũ áo hoodie của tôi—tôi không thể chạy trốn .
Hôm nay tôi chỉ mặc đúng một chiếc hoodie, cởi ra là thành… cởi trần luôn.
Tôi tuyệt vọng:
“Anh trai à, là ai thế? Nể cùng là người Trung Quốc, thả tôi ra không? Đừng trò ở xứ người, để người ta bu xem như chứ…”
Anh bế ngang tôi lên:
“Về khách sạn chuyện.”
Hai chữ “khách sạn” cố nhấn rất nặng.
Tôi ngửa mặt trời:
“Sao lại có người ôm đại người ta rồi nhận vợ chứ…”
Tạ Thâm không thèm nữa, cứ thế ôm tôi đi thẳng.
Đáng ghét thật.
12
Khách sạn đặt… thật sự rất lớn.
Phòng tổng thống, quả nhiên khác biệt.
Tôi bị ném lên giường.
Chiếc giường rung lên một cái “Duang”, tôi cũng “Duang” theo.
Vừa định ngồi dậy, thì cả người Tạ Thâm đã đè lên.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi gần đến mức tôi có thể thấy lớp lông tơ mảnh trên gương mặt .
Hơi thở của khẽ lướt qua má tôi, nhẹ bẫng.
Tạ Thâm vuốt ve chân mày và đôi mắt tôi:
“Bắt đầu giải thích đi.”
Tôi nuốt nước bọt:
“Phải dùng tư thế này để giải thích sao?”
Bàn tay trượt xuống, dừng lại trên bụng tôi.
Anh đáp:
“Bảo bối đang mang thai, không .”
Tôi: …
Trong đầu tôi vụt qua một loạt hình ảnh hỗn độn.
Tôi và Tạ Thâm ở bên nhau không phải không từng có mâu thuẫn.
Tôi thường chọc giận vì những chuyện vặt vãnh.
Ví dụ như hủy kèo với , hoặc cố kiếm chuyện.
Cuộc sống nhàm chán, đôi khi tôi chỉ cần một lý do để cãi nhau với .
Tạ Thâm luôn rất “hợp tác” với mấy suy nghĩ ngốc nghếch của tôi.
Chỉ là, sau mỗi lần như … tôi luôn vừa xin lỗi, vừa bị …
Ngón tay chạm nhẹ lên môi tôi, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Nếu bảo bối muốn dỗ trước rồi mới giải thích cũng .”
Tôi chu môi tỏ vẻ đáng thương:
“Em thật sự không phải ‘bảo bối’ của đâu… có khi nào nhận nhầm người không?”
Anh nhướn mày:
“Thật sao?”
Tôi gật đầu lia lịa:
“Thật mà! Anh biết em tên gì không? Anh xem, còn không biết…”
Anh ngắt lời tôi:
“Lương Chiếu Vi.”
“Em thích mực nướng gần công ty, thêm nhiều rau mùi không hành, mỗi lần mua hai suất, ăn không hết thì đẩy cho như thể là thùng rác.”
“Em thích ngủ ôm gối ôm, nếu vứt hết gối ôm của em đi, thì em sẽ ôm lấy .”
Khoan đã.
Cho nên… đống gối ôm tôi mua, đều bị vứt đi rồi sao?
Tôi còn thắc mắc tại sao ở nhà dạo này cứ thấy gối biến mất không lý do!
“Em thích bị ra lệnh, thích áp đảo, còn nếu dịu dàng thì em sẽ càng không nghe lời.”
Nói đến đây, Tạ Thâm bóp nhẹ cổ tôi, giọng dịu dàng đến mức nguy hiểm:
“Bảo bối, có phải dạo này dịu dàng với em quá nên em mới học cái trò bỏ trốn, hửm?”
Tôi nghẹn thở:
“Tạ… Tạ Thâm…”
“Phải gọi là gì?”
“Giờ thì, há miệng ra.”
13
Tôi hết cứu nổi rồi.
Tôi úp mặt vào gối, giả đà điểu.
Tạ Thâm cố gắng kéo tôi vào lòng, tôi mặc kệ, tiếp tục con đà điểu ngoan cố.
“Bảo bối đừng xấu hổ nữa, ăn tối trước đã.”
Tôi buột miệng:
“Ăn rồi.”
Anh kéo đầu tôi quay lại, hôn một cái:
“Ăn chút đồ nghiêm chỉnh đi, không là đói đấy.”
A a a, đừng có nữa!
Tôi kéo chăn trùm kín người lại.
“Em không đói.”
Tạ Thâm ôm cả người tôi, cuộn trong chăn, lên:
“Bảo bối cuộn tròn như giống rùa con quá.”
Tôi thò đầu ra:
“Anh mới là rùa con!”
Anh gật đầu:
“Ừ, càng giống hơn rồi.”
Tôi tức phồng cả má.
Anh khẽ xoa khóe môi tôi:
“Còn thấy khó chịu không?”
Tôi bịt miệng lại để khỏi mấy lời không nên , rồi vội vàng chuyển chủ đề:
“Sao tìm em?”
Trên bàn ăn bày đầy đồ ăn.
Trong lúc tôi giả đà điểu, Tạ Thâm đã sắp xếp xong đồ ăn do khách sạn mang lên.
Anh rót cho tôi một cốc nước ấm, đưa tôi đũa.
“Thừa nhận nhận ra rồi à?”
Tôi cứng đầu:
“Không quen biết.”
Trời ơi, trong và ngoài nước rộng lớn như thế, rốt cuộc sao lại tìm tôi?
Tạ Thâm không chịu . Anh cứ như đang cho hamster ăn , chỉ mải đút tôi ăn.
Tôi ăn đến mức bụng căng tròn, rồi lăn sang sofa nằm.
Tạ Thâm lại sát lại gần.
Anh định hôn tôi.
Tôi nghiêm túc cảnh cáo:
“Anh kết hôn rồi.”
Tạ Thâm đang nghịch tóc tôi, nghe cũng chỉ “Ừm” một tiếng.
“Anh như là ngoại trong hôn nhân đó.” Tôi lải nhải, “Đàn ông không biết giữ mình thì chẳng khác nào cải thối.”
Tạ Thâm hoàn toàn không thấy hối lỗi:
“Anh ngoại rồi, rồi sao?”
“Anh thấy có lỗi với vợ không?!”
Tạ Thâm liếc tôi một cái, nhàn nhạt:
“Vợ thấy có lỗi với không?”
Ờm…
Nghe cũng đúng thật.
Tôi hơi chột dạ.
“Ngoại là sai, một lần rồi sẽ có lần hai, cải thối không hôn em!”
Tạ Thâm véo má tôi:
“Lật ngược thế cờ giỏi quá ha, bảo bối.”
Tôi ôm gối ôm, quay mặt đi chỗ khác.
Không có phương án nào để đối phó huống bị Tạ Thâm tìm tới tận nơi thế này.
Trong lúc nhất thời, tôi thật sự không biết phải sao.
Tạ Thâm ôm tôi, cằm tựa lên vai tôi, cũng không gì thêm nữa.
Qua rất lâu, đột nhiên cất tiếng:
“Lương Chiếu Vi, đang rất giận.”
Giọng điệu của Tạ Thâm rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức kỳ lạ.
Anh “rất giận”, cứ như đang “hôm nay trời đẹp .”
“Em đem đẩy cho người khác, vui lắm sao?”
Tôi cắn môi:
“Không phải người khác… là vợ mà.”
Tạ Thâm nâng mặt tôi lên:
“Người mà quen biết là em.
Người đăng ký kết hôn với , tổ chức lễ cưới với — đều là em.”
“Nhưng mà…”
Nhưng mà vợ là Lâm Tuyết mà.
Tạ Thâm thở dài:
“Trước khi đến tìm em, đã nộp đơn ly hôn.
Đợi chúng ta về nước, vừa đúng lúc kết thúc thời gian ‘chờ ly hôn’ — sẽ chính thức độc thân lại.”
Tôi ngây ra một lúc.
Chỉ là… ly hôn rồi?
Tạ Thâm móc ngón tay tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Anh thật sự rất giận. Em dỗ đi.”
“Vợ à, dễ dỗ lắm.”
Anh tội nghiệp quá.
May mà tôi thuộc kiểu “mềm không ăn, chỉ ăn cứng”.
Tôi chỉ hung dữ với người mềm yếu thôi.
Tạ Thâm tỏ ra yếu thế, tôi liền mạnh bạo hẳn lên.
“Không!”
“Thật sự không dỗ à?”
Tôi gật đầu mạnh:
“Không!”
Anh có vẻ đang suy tính gì đó:
“Ừ, thôi. Đừng hối hận.”
Hối hận gì chứ…
Nửa tiếng sau, tôi thật sự hối hận rồi.
Tôi ôm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm rửa mặt.
Hôm nay hiếm khi Tạ Thâm không quấn lấy tôi.
Đến lúc tôi lau tóc bước ra từ phòng tắm, rất tự nhiên lấy máy sấy giúp tôi sấy tóc.
Tôi nằm sấp trên giường chơi điện thoại, luôn cảm thấy có gì đó… sai sai.
Tôi quan sát một lúc, rốt cuộc cũng phát hiện ra:
Tạ Thâm đã vào điện thoại của tôi.
Anh đổi vị trí hai biểu tượng ứng dụng ít dùng.
Bạn thấy sao?