34
Tối về nhà, tôi nằm trên giường trằn trọc cả đêm.
Dù cố nhớ, tôi vẫn không thể nhớ chút gì về quá khứ giữa tôi và Giang Hải.
Nửa đêm, tôi thất vọng nhắn tin cho Giang Hải.
“Xin lỗi, em vẫn không nhớ gì.”
Giang Hải trả lời ngay: “Đừng nghĩ nhiều, ngủ sớm đi.”
Tôi xoay người không ngủ , nhắn thêm một tin: “Ba năm trước, người cứu em trong vụ tai nạn thật sự là trai à?”
“Ừ.”
“Ồ.” Tôi không khỏi thấy chút mất mát.
35
Kỳ nghỉ hè mới đi một nửa, Giang Hải đã phải quay lại trường theo lệnh triệu tập.
Tôi một lần nữa cảm nhận sự vất vả của các học viên quân đội.
Lần này họ phép mang điện thoại.
Mỗi tối, chúng tôi đều nhắn tin với nhau.
Nhưng mỗi lần gọi video hay thoại, em của đều tranh nhau xuất hiện, nhờ tôi giới thiệu .
Giang Hải luôn mắng họ, kèm theo những cú đá.
Nhìn qua màn hình mà tôi cũng thấy đau thay cho họ.
Có lẽ, đây chính là kiểu “ của đàn ông”?
36
Tôi và Giang Hải bên nhau ba năm thì Dư Lai mang thai.
Cô ấy và Giang Hoài quyết định tổ chức đám cưới.
Vì chuyện này, Giang Hoài từ bỏ kế hoạch học lên tiến sĩ, bắt đầu tích cực tìm việc .
Tôi tốt nghiệp đại học, trở về quê giáo viên tiểu học.
Giang Hải tiếp tục ở lại trường học cao học.
Ba năm qua, dù ít khi gặp nhau cảm giữa chúng tôi ngày càng bền chặt.
Chỉ là, đến tận bây giờ tôi vẫn không nhớ nổi gì về quãng thời gian trước tai nạn khi ở bên .
Điều này luôn khiến tôi cảm thấy tiếc nuối.
37
Trong ngày cưới của Giang Hoài, Giang Hải vì nhiệm vụ nên không thể tham dự.
Sau tiệc cưới, Giang Hoài hỏi tôi có muốn xem phòng của Giang Hải không.
Tôi dĩ nhiên không từ chối.
Tối hôm đó, trong phòng của Giang Hải, tôi tìm thấy một cuốn album ảnh.
Trong album toàn là hình của tôi.
Hình chụp từ tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông đến đại học.
Sau khi vào đại học, ảnh chụp chung của tôi và ngày càng nhiều.
Trong đó có một bức ảnh tôi dựa vào ngực Giang Hải, giơ gậy selfie tươi trước ống kính.
Còn cầm trên tay một chậu xương rồng xanh, ánh mắt tràn đầy cảm tôi.
Phía sau bức ảnh có dòng chữ nhỏ: “Loài hoa kiên cường nhất, tặng người con mạnh mẽ nhất.”
Đó là nét chữ của tôi.
Chậu xương rồng ấy chính là cây tôi đã chăm sóc suốt ba năm nay.
Hóa ra, ban đầu tôi mua chậu cây này để chúc mừng Giang Hải thi đỗ vào trường quân đội.
Việc tặng lại nó cho tôi, chắc chắn là hy vọng tôi có thể nhớ ra điều gì đó.
Thật tiếc là tôi vẫn không thể nhớ ra bất kỳ điều gì.
Sự thất vọng tràn ngập trong tôi.
38
Những bức ảnh chụp chung của tôi và không còn sau vụ tai nạn.
Các bức ảnh sau đó đều là ảnh cá nhân của tôi.
Có những tấm tôi đăng trên mạng xã hội hoặc QQ, đã in ra và cất vào album.
Bức ảnh cuối cùng, chất lượng rất kém, là bức chụp tôi từ bên ngoài cửa kính của một hiệu thuốc khi đang mua thuốc.
Hôm đó là ngày “đèn đỏ”, tôi đến hiệu thuốc ngoài trường mua thuốc giảm đau.
Tôi nhớ hôm ấy gặp một chàng trai nhiệt , tặng tôi một cốc trà sữa nóng và một gói kẹo gừng, rằng không cần nên tặng lại tôi.
Lúc ấy tôi thấy rất kỳ lạ, từ chối cứ khăng khăng, còn nếu tôi không nhận thì không phải người Trung Quốc.
Vì quá đau và không còn sức đôi co, tôi đành nhận lấy.
Chẳng lẽ, chàng trai hôm đó là Giang Hải?
Càng nghĩ, tôi càng cảm thấy chắc chắn chỉ có mới chuyện như .
Vừa lạ lùng, vừa ấm áp.
39
Về đến nhà, tôi lục lại tất cả nhật ký và album từ nhỏ đến lớn của mình.
Cuối cùng, trong một cuốn sách bài tập toán, tôi tìm thấy tên của Giang Hải.
Một cuốn sách đầy những nét chữ viết tên với đủ kiểu dáng.
Nhìn từng nét chữ, từng cái tên, tôi không kìm mà khóc.
Thật tốt, dù không còn nhớ, rõ ràng tôi đã từng rất nhiều.
Tối hôm đó, tôi đăng lên trang cá nhân một dòng trạng thái:
“Giang Hải, em .”
Kèm theo một bức ảnh mặc quân phục.
Giang Hải bình luận dưới bài viết của tôi:
“Anh cũng em.”
Ngay lập tức, tôi thấy một bình luận khác:
“Thật tuyệt, có nhân thành đôi rồi!”
Người bình luận là giáo viên chủ nhiệm cũ của tôi.
“…”
40
Năm thứ bảy bên nhau, tôi và Giang Hải đăng ký kết hôn.
Anh hoàn thành chương trình tiến sĩ và vào trong một đơn vị nghiên cứu bảo mật.
Trước ngày cưới, tôi mơ một giấc mơ lạ.
Trong mơ, chàng trai tôi nhất đến tìm tôi với tấm giấy báo nhập học trên tay.
Tôi vui mừng chạy đến, thì bất ngờ một chiếc xe tải lao về phía tôi.
Hai chân tôi như bị đổ chì, không thể nhúc nhích, chỉ biết xe tải lao đến.
Cho đến khi một sức mạnh đẩy tôi ngã sang bên, tôi ngã xuống và thoáng thấy ánh sáng đỏ lóe lên.
Hết rồi, người con trai tôi nhất đã chết để cứu tôi.
Giấc mơ thật đến mức tôi hét lên sợ hãi, mồ hôi toát lạnh khắp người.
Mẹ nghe tiếng, chạy vào ôm tôi hỏi: “Con mơ ác mộng à?”
“Mẹ, có phải Giang Hải… chết rồi không?” Tôi sợ hãi hỏi.
“Con gì linh tinh thế hả!” Mẹ tôi không hài lòng, lườm tôi: “Con với Tiểu Hải đã đăng ký rồi, mai còn lễ cưới, quên rồi sao?”
“À…” Tôi thở dài nhẹ nhõm, từ từ bình tĩnh lại.
Chỉ là mơ thôi.
41
Đám cưới diễn ra rất vui, đặc biệt là bảy người em của cứ quấy tôi bắt giới thiệu giáo viên nữ cho họ.
Nhìn họ ai nấy đều háo hức, tôi không nhịn hỏi Giang Hải:
“Lâu rồi mà họ vẫn chưa thoát ế sao?”
Giang Hải thở dài: “Nếu Nhà nước phân phát thì tốt rồi.”
“…”
Tôi nghĩ, may mà gặp tôi, không thì có khi cũng ế suốt đời.
Nghĩ lại chuyện tôi từng theo đuổi suốt ba năm, tôi thấy thật khó tin.
Chẳng lẽ trước đây tôi có sở thích đặc biệt gì sao?
Tôi nghi ngờ rằng đang lừa tôi!
Đêm phòng, tôi kể với Giang Hải về giấc mơ của mình.
Anh ôm tôi, mắng: “Làm gì có ai trước ngày cưới lại nguyền rủa chồng mình chết. Yên tâm đi, chắc chắn sống lâu hơn em.”
“Ừm.”
Trong vòng tay của , tôi bỗng không còn bận tâm về những ký ức đã mất nữa.
Ký ức có thể không đầy đủ, thì không thể lừa dối.
(Hết)
Ngoại truyện – Góc của Giang Hải
Mùa hè năm 2021.
Tôi bị tai nạn xe, tỉnh lại thì đã quên mất tôi.
Trước khi tai nạn xảy ra, tôi không kịp suy nghĩ gì nhiều, bản năng đã đẩy ấy ra xa. Có lẽ vì lực quá mạnh, khiến đầu ấy bị chấn thương.
Từ nhỏ, tôi đã có sức khỏe tốt.
Anh trai tôi kể rằng năm tôi 6 tuổi, tôi đuổi theo , một cú gãy tay .
Hại phải nghỉ học nửa năm.
Về sau, để đảm bảo an toàn cho , mẹ tôi gửi tôi đến nhà bà ngoại.
Nhờ , tôi gặp Tống Nhiên ở Nam Thành.
1
Duyên phận thật kỳ lạ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi đều học cùng trường với ấy.
Hồi tiểu học, lớp học của ấy ngay cạnh lớp tôi.
Mỗi lần ấy đi vệ sinh, đều đi ngang qua cửa sổ lớp tôi.
Hồi đó, tôi vẫn chưa biết tên ấy.
Chỉ cảm thấy này thật xinh đẹp.
Tôi thậm chí đã viết thư kể cho trai mình, ấy bảo tôi nên tập trung học hành, đừng sớm đương.
Tôi nhắn tin lại, hỏi có phải đang ngứa đòn không, hứa kỳ nghỉ hè sẽ về đánh một trận.
Anh không dám trả lời tin nhắn, sợ bị đánh.
Nhưng vì lời nhắc nhở của trai, tôi đã cố giảm bớt sự ý dành cho ấy.
2
Đến cấp hai, chúng tôi lại học chung trường.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, đại diện cho học sinh xuất sắc lên phát biểu.
Ngồi dưới khán đài, tôi lại cảm thấy ấy thật xinh đẹp.
Nhưng không ngờ, ấy không chỉ xinh, mà thành tích học tập còn rất xuất sắc.
Thi chuyển cấp, ấy đỗ vào trường Nam Thành Nhất Trung – trường cấp ba tốt nhất thành phố.
Không ngoài dự đoán, một năm sau, chúng tôi sẽ lại gặp nhau.
Tôi biết mình sẽ gặp lại ấy ở Nam Thành Nhất Trung, không ngờ lần đầu tiên lại là bị ấy chặn ở cổng trường vì đến muộn.
Bộ dạng nghiêm túc của ấy thật đáng .
Trái tim tôi lúc ấy cứ đập loạn xạ.
Về sau, tôi lại gặp ấy vài lần, ấy không nhớ tôi, đi ngang qua mà chẳng buồn .
Anh trai tôi rằng với chiều cao và ngoại hình của tôi, vào cấp ba sẽ khiến nhiều mê mệt.
Nhưng tôi chẳng thấy ai mê mệt cả, ngay cả tôi để ý nhất cũng chẳng bị thu hút.
Đó là sự khác biệt trong gu thẩm mỹ giữa nam và nữ sao?
Hay tôi chỉ đơn giản là đang tự tâng bốc mình?
Để ấy ý, mỗi lần ấy trực nhật, tôi đều cố đi học muộn.
Khi thì không mang cặp sách, lúc thì không mặc đồng phục.
Sau vài lần như thế, cuối cùng ấy cũng nhớ tên tôi.
3
Kỳ thi giữa kỳ đầu tiên, khi trường công bố bảng điểm, cờ tôi gặp ấy trong sân trường.
Cô gọi tôi lại.
Tôi quay đầu, thấy tôi mỉm :
“Giang Hải, không ngờ cậu trông ngổ ngáo thế mà thành tích lại khá nhỉ.”
“Đương nhiên, đứng thứ ba toàn khối, có ghen tị không?”
“Cố gắng lên, đừng để rớt hạng nhé.” Cô , ánh mắt lại có chút buồn bã.
“Biết rồi.” Tôi cố tỏ ra ngầu, vác cặp lên vai, bước đi thật nhanh.
Về phòng, tôi nhờ một đàn quen biết tìm hiểu hình của Tống Nhiên.
Hóa ra, từ khi lên lớp 11, thành tích của ấy bắt đầu giảm sút.
Từ top 30 toàn khối rớt xuống ngoài top 100.
Thành tích như , gần như không thể vào đại học trọng điểm.
Tim tôi bỗng dưng cảm thấy nặng trĩu.
Tối hôm đó, tôi tổng hợp tất cả kinh nghiệm học tập của mình, sắp xếp lại thành một tài liệu.
Hôm sau, sau tiết học buổi sáng, tôi đến lớp ấy gọi ra.
Trong đám đông, tôi nghe thấy vài tiếng xì xào.
Tống Nhiên đỏ mặt bước ra, hỏi:
“Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”
“Đây.” Tôi cố tỏ ra ngầu, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, trong lòng căng thẳng tột độ.
“Cái gì ?” Cô không nhận.
Tôi kiên quyết dúi tài liệu vào tay :
“Học hành chăm chỉ, đừng nghĩ lung tung.”
“Ồ.” Cô ngơ ngác đáp lại.
Bộ dạng ngoan ngoãn của ấy khiến tôi muốn véo má, tôi cố kìm lại.
Trường không cho phép đương.
Hơn nữa, tôi còn muốn thi vào trường quân đội.
Chưa chắc tôi có thể chăm sóc tốt cho ấy.
4
Một tháng sau, đứng chờ tôi ở cổng trường.
Tôi liếc một cái, định bước đi.
Cô bất ngờ gọi tôi lại.
Tôi quay đầu, thấy tôi rất nghiêm túc và :
“Cảm ơn, cách của cậu rất hiệu quả.”
“Hiệu quả là tốt.” Tôi với vẻ mặt lạnh lùng, trong lòng vui sướng như mở hội.
Kỳ thi cuối kỳ lớp 11, ấy vươn lên top 100 toàn khối.
Thành tích tăng rất nhanh.
Cô vui mừng mua tặng tôi một chai Yakult để cảm ơn.
Nhưng tôi lại không mấy hài lòng.
Tôi nghĩ ấy có thể tốt hơn nữa.
Chúng tôi hẹn nhau cuối tuần đi tự học ở thư viện.
Tôi cũng bắt đầu học trước một số môn lớp 11 để giúp phân tích và tổng hợp các lỗi sai.
Cô học tốt môn văn và tiếng Anh, chỉ có toán là hơi yếu.
Mà toán lại là thế mạnh của tôi.
Vài tháng sau, điểm toán của ấy cải thiện rõ rệt, còn tôi thì từ hạng ba toàn khối vươn lên hạng nhất.
5
Việc tôi và ấy thường xuyên qua lại đã thu hút sự ý của giáo viên trong trường.
Đồng thời, tôi cũng nghe thấy một số tin đồn không hay.
Người đầu tiên tìm đến tôi là giáo viên chủ nhiệm của ấy.
“Sang năm là lớp 12, tôi không cần em cũng hiểu năm cuối cấp quan trọng thế nào đối với một học sinh.”
Ông thẳng thắn ra mục đích của mình.
Tôi bực bội biện minh:
“Em và Tống Nhiên chỉ là bè bình thường, bọn em gặp nhau chỉ để thảo luận bài vở.”
“Hơn nữa, thời gian qua, thành tích của ấy đã cải thiện rõ rệt.”
Sau khi tôi xong, chủ nhiệm của ấy tôi với ánh mắt khó hiểu.
Ông chậm rãi rút ra từ túi áo một tờ giấy.
Trên đó chi chít tên tôi, viết bằng nhiều kiểu chữ khác nhau.
“Đây là bài thu lén của giáo viên dạy chính trị.”
“Một kiểu bè bình thường mà lại viết tên đối phương kín cả quyển bài tập sao?”
Ông lạnh lùng hỏi.
Tôi đứng hình, không nên lời.
“Tôi không cấm các em đương, không để ảnh hưởng đến việc học.”
Nói xong, ông rời đi, để lại tôi một mình với cảm vỡ òa.
Hóa ra bao ngày qua, không phải chỉ mình tôi đơn phương.
Tống Nhiên, hóa ra ấy cũng đang âm thầm thích tôi.
Trên thế gian này, còn gì hạnh phúc hơn điều đó?
Bạn thấy sao?