Trên đời này, người mà không thể có đâu chỉ mình tôi, người mà tôi luôn nghĩ đến cũng đang đau khổ vì không trọn vẹn.
Tôi thương ấy, nên cũng uống theo, ly này nối tiếp ly kia.
Rồi thì…
12
Lâm Tử Khiêm thế nào tôi không rõ, tôi thì chắc chắn là mất tỉnh táo rồi.
Mơ hồ trong cơn say, dường như có ai đó đang đỡ tôi dậy, dìu tôi bước ra ngoài.
Tôi hé mắt , trong lòng thoáng chút thất vọng, hóa ra là trai tôi.
Không phải Lâm Tử Khiêm thì cũng thôi đi, thế mà trai tôi lại vừa dìu tôi ra ngoài vừa lẩm bẩm:
“Thành Xuyên, em nặng hơn cả con lợn nái nhà bà ngoại mình nữa.
Lúc nào cũng bảo ăn ít thôi mà không nghe, nặng chết đi .”
Anh ấy ồn ào quá, kết hợp với tiếng nhạc tôi đau đầu kinh khủng.
Tôi lại hé mắt lần nữa, rồi đặt một bàn tay lên mặt ấy mà đẩy ra.
“Xấu chết đi , em muốn Tử Khiêm cơ.”
“…”
Vài giây sau, tiếng trai tôi gào lên bên tai:
“Em ai xấu hả?”
Tôi khuôn mặt xấu xí của ấy trong hai giây, rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp.
Mơ màng tỉnh dậy, không biết có phải đang mơ hay không, tôi dường như thấy Lâm Tử Khiêm đang bế tôi đi dọc theo lề đường.
Anh ấy bế tôi theo kiểu công chúa, trong vòng tay của ấy, xung quanh là ánh đèn đường lấp lánh và xe cộ qua lại.
Chắc chắn đây là mơ rồi.
Rượu tê liệt đầu óc tôi, tôi hầu như không thể suy nghĩ, chỉ ngây ngốc Lâm Tử Khiêm.
Anh ấy có lẽ là chàng trai đẹp nhất mà tôi từng gặp, chiếc áo sơ mi trắng trên người ấy không hề trông giả tạo, ngược lại, mang đến một cảm giác trong trẻo.
Từ góc của tôi có thể thấy rõ chiếc cằm sắc lạnh, sống mũi cao thẳng, và trên đó là đôi mắt trong veo.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, đôi mắt ấy đột nhiên xuống, bắt gặp ánh mắt tôi.
Bốn mắt giao nhau, tôi vẫn nghĩ mình đang mơ, không suy nghĩ gì thêm, liền đưa tay vòng qua cổ ấy và hôn lên môi.
Dù là mơ, hôn Lâm Tử Khiêm một cái cũng đã mãn nguyện rồi.
Môi ấy mềm mềm, ấm áp, thật dễ chịu.
Tôi ôm lấy cổ ấy, hôn lên môi một cách vụng về, cảm nhận cơ thể Lâm Tử Khiêm dần trở nên căng cứng, rồi… tôi lại thiếp đi.
13
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình nằm trên giường, mặc một bộ đồ ngủ lạ lẫm.
Trong đầu thì trống rỗng.
Tôi giật mình ngồi bật dậy, quanh một lượt, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Đây là phòng ngủ phụ ở nhà trai tôi.
Xem ra, tối qua tôi uống say đến mức mất tỉnh táo, và trai đưa về đây.
Ngồi trên giường một lúc để tỉnh táo lại, tôi không khỏi nghĩ về giấc mơ đêm qua.
Càng nghĩ càng thấy lòng đau xót.
Có lẽ cả đời này, tôi chỉ có thể hôn Tử Khiêm trong giấc mơ mà thôi.
Thở dài một tiếng, tôi đứng dậy khỏi giường, gấp gọn chăn mền, rồi với cái đầu tổ quạ, bước ra ngoài để đi vệ sinh.
Tuy nhiên…
Vừa bước ra khỏi cửa, tôi ngạc nhiên khi thấy có một người đang ngồi trên sofa ở phòng khách.
Là Lâm Tử Khiêm.
Anh ấy ngồi thẳng trên sofa, vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng từ tối qua, cổ tay áo hơi xắn lên, cổ áo cài đến chiếc cúc thứ hai, ánh nắng buổi sáng chiếu vào tạo nên một khung cảnh thật bình yên.
Tôi ngây người ấy, và rồi ấy ngẩng đầu lên về phía tôi.
Bốn mắt chạm nhau, tôi nhận thấy ánh mắt ấy dừng lại trên mái tóc rối bù của tôi vài giây.
Cuối cùng, tôi mới chậm chạp nhận ra huống của mình, không kịp chào hỏi, tôi vội vã chạy vào nhà vệ sinh gần đó.
Khóa cửa lại, tôi ngẩng đầu vào gương, lòng chợt trùng xuống.
Chết tiệt.
Người phụ nữ xấu xí trong gương kia là ai?
Đầu tóc rối bù, quầng thâm mắt, đôi mắt đỏ hoe, và khuôn mặt còn hơi sưng sau cơn say.
Thật sự là xấu đến cùng cực.
Tôi buồn bã nghĩ, lần này chắc chắn tôi không còn xứng với Tử Khiêm nữa rồi.
Cũng là say rượu, tại sao sáng hôm sau người ta vẫn là một chàng trai đẹp đẽ tươi tắn, còn tôi thì lại giống như con cá trắm đầu to bị ngâm nước như thế này cơ chứ?
Tất nhiên, thực ra cũng không đến nỗi nào.
Chỉ là so với vẻ điển trai của Lâm Tử Khiêm lúc nãy, mình trong gương, tôi thấy chẳng ưng ý chút nào.
Tiếng bếp vang lên từ xa, tôi vội vàng mở cửa sổ mờ giữa nhà bếp và nhà vệ sinh, thò đầu vào, thấy chị dâu đang chiên trứng trong bếp.
“Chị dâu!”
Tôi thì thầm gọi:
“Em mượn đồ trang điểm của chị không?”
Tôi liếc ra phòng khách một cái, rồi hạ thấp giọng:
“Với bộ dạng này, em không dám gặp ai cả.”
Chị dâu đồng ý rất nhanh chóng, …
Chị ấy ôm tay, tôi một cách khiến tôi thấy chột dạ.
Lo lắng chị ấy nhận ra điều gì, tôi liền thêm một câu với vẻ thiếu tự tin:
“Dù gì… Tử Khiêm cũng là của trai em, em mà gặp ấy với bộ dạng này thì không hay lắm.”
Chị dâu còn chưa kịp trả lời, thì tiếng bước chân vang lên, ngay sau đó, bóng dáng Lâm Tử Khiêm xuất hiện ở cửa bếp.
“Chị dâu, cần giúp gì không?”
Vừa dứt lời, ấy đứng ngay cửa bếp, còn tôi thì thò đầu ra từ cửa sổ nhà vệ sinh, và bất ngờ, ánh mắt chúng tôi lại gặp nhau.
14
Thật sự thì, huống này vô cùng ngượng ngùng.
Tôi và Lâm Tử Khiêm nhau qua hành lang dài của nhà bếp, còn tôi thì đang trong bộ dạng chẳng ra gì.
Gần như ngay lập tức, tôi rụt đầu lại, và đóng sập cửa sổ.
Sau khi rửa mặt và đánh răng, may mà ở nhà trai có sẵn nhiều bàn chải đánh răng dùng một lần, tôi vội vàng trang điểm nhẹ. Soi gương lại, ừm, trông ổn hơn nhiều rồi.
Quầng thâm dưới mắt đã che đi, gương mặt tái nhợt điểm chút phấn hồng trông có sức sống hơn.
Khá là ổn đấy.
Đứng trước cửa, tôi hít sâu một hơi rồi mở cửa bước ra, ngay lập tức thấy Lâm Tử Khiêm đang đứng tựa vào cửa sổ phòng khách.
Anh ấy đứng đó, dáng người cao ráo, tay kẹp một điếu thuốc đã cháy đến nửa.
Sau một chút do dự, tôi vẫn quyết định tiến lại gần:
“Anh Tử Khiêm…”
Lâm Tử Khiêm quay lại, ngay khi thấy tôi, ấy vội dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn gần đó.
Tôi ngẩn ra, ngước lên ấy, Lâm Tử Khiêm thấp giọng giải thích:
“Sáng nay thấy em có vẻ ho nhẹ.”
Tôi còn không nhận ra điều đó.
Bạn thấy sao?