Người Thay Thế Hoàn [...] – Chương 4

Đúng như dự đoán, vừa vào phòng vệ sinh, tôi không thể kìm nén mà nôn ra.

Sau khi nôn, dạ dày tôi dễ chịu hơn chút, tôi ra ngoài rửa mặt, lấy tay vốc nước súc miệng, rồi đối diện gương tô lại son trước khi ra ngoài.

Tôi không muốn để Tử Khiêm thấy tôi trong trạng tệ này.

Tuy nhiên, vừa bước ra khỏi hành lang nhà vệ sinh, từ xa tôi đã thấy trước bàn của Lâm Tử Khiêm dường như có một người đang đứng.

Là một người phụ nữ.

Một người phụ nữ có dáng người quyến rũ, tóc dài, mặc trang phục mát mẻ.

Tôi lập tức trở nên cảnh giác, nhanh chóng bước tới.

Quả nhiên, khi tôi đến gần hơn, tôi đã thấy khuôn mặt không biểu cảm của Lâm Tử Khiêm.

Bao nhiêu năm nay, ấy luôn giữ thái độ này với những chủ bắt chuyện, lạnh lùng từ chối, không có ngoại lệ.

Tôi tiến lại gần, đúng lúc người phụ nữ thay đổi tư thế, ta cúi người xuống, hai tay chống lên bàn, nửa người uốn cong, cho chiếc mông tròn trịa nhô cao lên.

Chậc.

Tôi không thể chịu nổi nữa, liền nhanh chóng bước tới, đẩy tóc dài ra, định khoác tay Lâm Tử Khiêm.

Nhưng đầu óc vẫn còn chút choáng váng, không biết dưới chân đã đạp phải gì, chân mềm nhũn, và tôi ngã thẳng vào lòng ấy.

Ngay khi tôi rơi vào vòng tay của ấy, tôi cảm nhận bàn tay ấm áp vòng quanh eo mình, thoáng ngập ngừng, rồi ấy nhanh chóng buông ra.

Tôi cảm thấy hơi ngượng, chủ yếu là căng thẳng.

Trời ạ, quen biết bao nhiêu năm không hề có bất kỳ chạm thân mật nào, mà hôm nay vì hơi men tôi lại ngồi thẳng lên đùi ấy.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, tóc dài kia vẫn đang chằm chằm, tôi đành phải theo kế hoạch ban đầu, mạnh dạn :

“Xin lỗi chị nhé, trai em đang đợi em.”

10

Khuôn mặt của tóc dài trở nên khó coi.

Đặc biệt là khi ta thấy tôi ngồi trên đùi của Lâm Tử Khiêm, lớp trang điểm đậm trên mặt không che giấu sự khó chịu trong ánh mắt ta.

Tôi không để tâm đến điều đó, ngược lại còn nghiêng người tựa vào lòng Lâm Tử Khiêm, ngẩng đầu lên, nửa như thách thức ta.

Không biết là vì lý do gì, có lẽ do tác của rượu, mà tôi rất muốn đuổi mông to này đi khỏi Lâm Tử Khiêm.

tóc dài lườm tôi một cái đầy căm ghét, rồi quay đầu Lâm Tử Khiêm, hoàn toàn phớt lờ tôi:

“Anh đẹp trai, này là ai thế?”

Nói rồi, ta chỉ tay về phía tôi, những móng tay đỏ chót dưới ánh đèn trông có phần quái dị.

Lâm Tử Khiêm im lặng vài giây, sau đó, tay phải của ấy khẽ đặt lên eo tôi:

“Bạn tôi, không thấy sao?”

Ừm, về khoản từ chối phụ nữ, Lâm Tử Khiêm đúng là rất dứt khoát.

Được chính Lâm Tử Khiêm khẳng định, tóc dài dù không tin cũng chẳng còn cách nào khác, lẩm bẩm một câu gì đó rồi xoay người cầm ly rượu rời đi.

Thật trùng hợp, ngay lúc ta quay lưng đi, âm nhạc cũng vừa dừng lại, chỉ ngắt trong vài giây.

Nhờ mà tôi nghe rõ mồn một câu ta lẩm bẩm:

“Người đẹp trai thế này, lại thích mấy đứa chưa đủ tuổi trưởng thành.”

Tôi: ???

Chưa đủ tuổi trưởng thành là , cả nhà chưa đủ tuổi trưởng thành thì có!

Âm nhạc lại vang lên, tôi rời ánh khỏi cái mông to của ta, lúc đó mới chợt nhớ ra mình vẫn đang ngồi trên đùi Lâm Tử Khiêm.

Giật mình, tôi vội vàng đứng dậy.

Suýt nữa thì quên, Lâm Tử Khiêm có chút bệnh sạch sẽ, không thích người khác tiếp gần với ấy, trừ… trai tôi.

11

Nghĩ lại khoảnh khắc vừa rồi khi tôi tiếp gần gũi với Lâm Tử Khiêm, tim tôi không khỏi đập nhanh và mặt bắt đầu nóng lên.

Có lẽ đây sẽ là lần duy nhất trong đời tôi có cơ hội ở gần ấy đến .

Tôi ngẩng đầu lên, cẩn thận ấy một chút, lại phát hiện ra rằng, sắc mặt của Lâm Tử Khiêm không tốt lắm.

Anh ấy ngồi trên ghế, giữ nguyên tư thế như lúc nãy, tay phải cầm ly rượu, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve quanh thân ly, lông mày hơi nhíu lại.

Tôi cảm thấy lo lắng, vội vàng xin lỗi.

“Xin lỗi , Tử Khiêm, vừa rồi em không hỏi ý kiến mà đã…”

Nhỡ đâu ấy lại có cảm với tóc dài mông to kia thì sao?

Tôi đột ngột xen vào như , chắc trong lòng ấy cũng không vui.

“Không sao.”

Ngón tay Lâm Tử Khiêm siết chặt lấy ly rượu, giọng trầm thấp.

Anh ấy thản nhiên :

“Cảm ơn em đã giúp giải vây.”

Nghe ấy , tôi mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục xua tay:

“Không có gì đâu.”

Không khí có chút ngượng ngùng.

Nhưng may mắn là, chỉ vài phút sau, trai tôi đã hối hả chạy tới.

Anh ấy còn đưa cả chị dâu tôi đi cùng, thật là, kiểu tóc của hai người trông giống hệt nhau, trai tôi thì vuốt tóc ngược ra sau, còn tóc mái của chị dâu cũng bị gió thổi tung lên.

Vừa chỉnh lại tóc, chị dâu vừa phàn nàn:

“Anh em không biết mượn đâu ra một chiếc xe thể thao, cứ khăng khăng đòi đưa chị đi dạo, kết quả là dạo thành ra thế này đây.”

Có lẽ là do khát nước sau khi lái xe, trai tôi cầm ly rượu của tôi uống cạn trong một hơi.

Tôi thật sự không biết gì, giúp chị dâu chỉnh lại tóc:

“Đường phố giới hạn tốc độ 60km/h mà ấy có thể tóc hai người rối tung lên như thế này à?.”

Chị dâu không đáp lại, mà chuyển ánh mắt sang Lâm Tử Khiêm, mỉm :

“Anh Tử Khiêm, trước khi bọn tôi tới, không bắt nạt em tôi chứ?”

Lâm Tử Khiêm khựng lại một chút, rồi lắc đầu đáp:

“Không.”

Chị dâu rõ ràng chỉ đang , Lâm Tử Khiêm lại có vẻ không thoải mái, vừa xong ấy liền cầm ly rượu nhấp một ngụm.

Không biết vì sao, từ khi chị dâu đến, Lâm Tử Khiêm trông có vẻ không ổn lắm.

Bốn người, ba chúng tôi vẫn trò chuyện bình thường, Lâm Tử Khiêm hôm nay lại rất ít, ngược lại, ấy bắt đầu uống rượu liên tục, hết ly này đến ly khác.

Tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh , cảm thấy vừa xót xa vừa thương ấy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...