1
Sau nửa năm nhau, trai tôi đã đề nghị chia tay.
Điều buồn nhất là chưa đầy nửa tiếng sau khi chia tay, một người đã nhắn tin cho tôi, rằng thấy Hứa Hạo đang âu yếm với một tại một quán cà phê nào đó.
Hứa Hạo chính là tên trai đã phản bội tôi rồi lại đề nghị chia tay kia.
Chia tay cũng đã đành, điều khiến tôi sốc nhất là…
Rõ ràng là tên đó phản bội tôi, mà ta còn muốn hẹn tôi đến khách sạn, với lý do:
“Sau này mọi thứ sẽ về cát bụi, muốn kỹ em một lần nữa.”
Ôi…
Những lời này nghe thì có vẻ đúng đắn, thực tế ai cũng có thể đoán ra ta đang toan tính điều gì.
Nửa năm nhau mà tôi còn chưa cho ta chạm vào người, lẽ nào đến cuối cùng tôi lại mềm lòng đồng ý sao?
Tôi đoán là đầu ta bị ngấm nước, hoặc là đang cố chọc tức tôi.
Theo lý mà , những tin nhắn quấy rối như thì chỉ cần chặn và xóa là xong, tôi thực sự nuốt không trôi sự tức giận này, nghĩ đi nghĩ lại, tôi quyết định gọi điện cho trai.
“Gì em ?”
Anh trai tôi lớn tiếng trả lời, âm nhạc nền cực kỳ ồn ào, nghe qua là biết ấy đang ở quán bar.
Anh ấy đúng là kiểu người nhát gan lại thích chơi bời, chỉ cần chị dâu tôi lườm một cái, là ngay lập tức ấy sẽ sợ co rụt cổ lại.
Vì thế, trai tôi lúc nào cũng thích lén lút đi chơi bời.
Không có thời gian để tán gẫu, tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Anh ơi, cho em mượn Tử Khiêm một chút.”
“Mượn một chút?”
Tôi nghe thấy tiếng đầy mưu mẹo của ấy qua điện thoại:
“Được thôi, nhớ dùng tiết kiệm nhé.”
2
Hả? Anh ấy “dùng” là có ý gì?
Có nghiêm túc không ?
Tôi đang định phản bác thì bỗng nhiên đầu dây bên kia đổi giọng, tiếng ồn ào cũng giảm đi nhiều, một giọng nam trầm ấm, trong trẻo vang lên qua điện thoại:
“Xuyên Xuyên, có chuyện gì ?”
Giọng này tôi quen lắm, chính là của Tử Khiêm.
Lâm Tử Khiêm, là người duy nhất trong đám nhậu của trai tôi mà tôi có thể xem là tốt nhất.
Không những đẹp trai, ấy còn rất giỏi võ.
Tôi vội nghiêm giọng, nhanh:
“Anh Tử Khiêm, ơn giả trai em một lúc.”
Bên kia điện thoại im lặng trong giây lát.
Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy câu vừa rồi có thể khiến người khác hiểu lầm, liền giải thích:
“Bạn trai em mới đề nghị chia tay, còn muốn hẹn em đến khách sạn.
Em tức lắm, muốn nhờ giả trai để giúp em xả giận.”
Sau vài giây, tôi nghe thấy tiếng nhẹ của ấy:
“Được thôi, em gửi cho thời gian và địa điểm đi.”
“Anh Tử Khiêm, em không có số WeChat của …”
Tôi ấm ức .
Lâm Tử Khiêm nổi tiếng là người lạnh lùng, tính cách ôn hòa, điềm tĩnh, hiếm khi dính đến scandal, ngoại trừ… với trai tôi.
“Thật sao?”
Anh ấy dường như đang :
“Anh vừa nhắn tin cho em rồi.”
Vừa dứt lời, điện thoại của tôi bỗng nhiên rung lên, và ngay sau đó, tôi nhận một tin nhắn WeChat.
Là một… tấm ảnh của tôi.
Chắc là lúc Tết trai tôi chụp, tôi tùy tiện khoác một cái áo bông màu đỏ từ thời cấp ba, ngồi xổm trong tuyết để đốt pháo.
Mặt tôi lạnh đến đỏ bừng, ngốc nghếch trông chẳng khác gì lão ngốc nhà ông Ngô ở bên cạnh.
Tôi: “…”
Tôi cố gắng nhớ lại, vẫn không thể nhớ ra mình đã kết với Lâm Tử Khiêm từ khi nào.
Ảnh đại diện màu đen, tên người dùng là một chữ cái, đã kết mấy tháng mà chúng tôi chưa với nhau câu nào, thậm chí tôi còn chưa đặt biệt danh cho ấy.
Có lẽ, lúc đó tôi chỉ nghĩ là kết với một người lạ không rõ danh tính thôi?
3
Tôi không nghĩ nhiều, chuyển tiếp vị trí mà Hứa Hạo đã gửi khi nãy cho ấy, rồi gửi kèm một biểu cảm cầu xin:
“Tám giờ tối nay, Tử Khiêm, nhờ giúp đỡ.”
“Được.”
Không hiểu sao, mặc dù chỉ có một từ, tôi vẫn có thể tưởng tượng ra nụ chiều chuộng của Lâm Tử Khiêm.
Bảy giờ rưỡi tối, tôi gặp Lâm Tử Khiêm, rồi cả hai cùng đến khách sạn theo địa chỉ đã gửi.
Trên đường đi, tôi đã nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, duy nhất một điều mà tôi không ngờ đến…
Hứa Hạo, tên này đúng là điên rồi, lại mở cửa với mỗi chiếc quần lót.
Cửa vừa mở ra, Hứa Hạo qua khe cửa cẩn thận hỏi ai đó, và khi nghe thấy tiếng tôi trả lời, cửa nhanh chóng hé ra một chút.
Ban đầu tôi còn ngạc nhiên vì cách xử sự kín đáo này không giống phong cách của ta, khi đẩy cửa bước vào, tôi mới giật mình phát hiện, tên đó đang đứng chéo sau cánh cửa, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần lót.
Tôi liếc nhanh qua, chậc chậc, đúng là chẳng có gì đáng xem.
Hứa Hạo ban đầu còn với tôi, miệng thì từ từ giải thích rằng trong phòng quá nóng, tôi gõ cửa đột ngột nên ta chưa kịp mặc quần áo.
Tuy nhiên, khi thấy Lâm Tử Khiêm tôi khoác tay bước vào, mặt ta lập tức biến sắc.
“Tên này…” Hứa Hạo chỉ vào Lâm Tử Khiêm, một lúc mới nên lời.
“Bạn trai của em.” Tôi khẽ , càng siết chặt tay Lâm Tử Khiêm hơn.
Tuy nhiên, tôi không ngờ rằng Hứa Hạo lại nhận ra Lâm Tử Khiêm, suýt nữa thì kế hoạch bị lộ.
Hắn kéo chiếc áo khoác gần đó buộc quanh eo, chỉ vào Lâm Tử Khiêm và :
“Hắn không phải là của trai em sao?
Thành Xuyên, chúng ta mới chia tay có một ngày mà em đã cặp kè với hắn rồi à?”
Tôi ngây người trong hai giây, rồi mới nhớ ra rằng…Vào lần tôi đi dự một buổi họp mặt của trai, tôi cũng dẫn Hứa Hạo theo, và hôm đó cũng có Lâm Tử Khiêm tham gia.
Không ngờ Hứa Hạo lại nhớ rõ như .
Khi tôi còn đang suy nghĩ nên trả lời thế nào thì Lâm Tử Khiêm đột nhiên rút tay ra khỏi tay tôi, rồi vòng tay qua vai tôi.
Hôm nay tôi mặc một chiếc váy dây, tay ấy rất to, lòng bàn tay gần như che phủ hết bờ vai tôi.
Da chạm da, hơi ấm dần lan tỏa.
Ngay sau đó, giọng của Lâm Tử Khiêm vang lên trên đỉnh đầu tôi:
“Tôi đã thầm thương Xuyên Xuyên từ lâu rồi, tốt như mà cậu lại để tuột mất, cảm ơn nhé.”
4
Lời vừa dứt, tôi đặc biệt sang Hứa Hạo.
Chậc, sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm.
Bạn thấy sao?