Anh ấy bật khẽ, không vạch trần tôi, mà còn cố đứng sát vào giá hàng, che chắn hoàn toàn thân hình tôi.
Nhìn thấy Thẩm Hoài Ngôn, sắc mặt của Tề Tử Hạo lập tức tái nhợt, vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh:
“Sao lại là ?”
Anh ta cảnh giác Thẩm Hoài Ngôn:
“Lạc Sơ đâu? Với lại, vừa nãy nghe thấy gì rồi?”
Giọng Thẩm Hoài Ngôn rất thản nhiên:
“Nghe cũng không nhiều lắm.”
“Chỉ là từ lúc cậu mình uống say—
“Thì từng chữ từng câu, tôi đều nghe rõ cả rồi.”
6
Tề Tử Hạo cố gắng biện minh một lúc lâu, thấy không thể thoát , bèn giận quá hóa liều:
“Anh nghe thấy thì sao chứ? Anh tưởng Lạc Sơ sẽ tin chắc?”
Thẩm Hoài Ngôn không phủ nhận:
“Đúng là đôi khi Tiểu Sơ không tin tôi.”
Anh ấy như bất đắc dĩ:
“Nếu không thì đâu đến lượt cậu có cơ hội.”
Tề Tử Hạo khuôn mặt mang vài phần giống mình của Thẩm Hoài Ngôn, sự tự tin càng lúc càng lung lay:
“Ý là gì?”
Thẩm Hoài Ngôn ta, ánh mắt đầy hàm ý:
“So với nước vị vải, Tiểu Sơ hình như thích kẹo vị vải hơn nhỉ?”
Khoan đã.
Hiểu Thẩm Hoài Ngôn định gì, tôi vội luồn tay vào vạt áo ấy từ phía sau, chọc vào eo để ngăn lại.
Nhưng không kiểm soát lực tay—
Tôi vô chạm vào cơ bụng rắn chắc dưới lớp áo len của ấy.
Mềm mà săn chắc, lại còn mịn nữa.
Đã thế thì…
Tiện tay sờ thử cơ ngực luôn .
Giọng của Thẩm Hoài Ngôn vẫn không thay đổi, cơ thể ấy rõ ràng run lên, lồng ngực phập phồng mạnh hơn.
Anh ấy khẽ .
Không hiểu sao, tôi cứ có cảm giác tiếng đó là dành cho tôi, mà còn mang theo ý xấu xa nữa.
Rồi ấy bình thản tiếp:
“Bởi vì đã từng cho ấy ăn kẹo vị vải rồi.”
“Giờ thì cậu biết ai mới là kẻ thay thế chưa?”
Tề Tử Hạo cứng họng.
“À đúng rồi.”
Thẩm Hoài Ngôn bổ sung thêm một câu:
“Tôi đoán, nếu không có chai nước vị vải của cậu, thì có lẽ Tiểu Sơ còn chẳng đồng ý ở bên cậu.”
Anh ấy thản nhiên lấy từ túi ra gói kẹo đã ăn dở, giọng đầy ẩn ý:
“Vừa nãy chính ấy bảo tôi mua đấy.”
Xạo sự.
Tôi lại mạnh tay chọc vào cơ bụng ấy lần nữa.
Lần này, Thẩm Hoài Ngôn không nhịn mà khẽ rên lên một tiếng.
Tề Tử Hạo vẫn chưa hoàn hồn. Anh ta thử nghiêng người ra phía sau Thẩm Hoài Ngôn, bị ấy chặn tầm mắt.
“Tiểu Sơ thích sự sạch sẽ.”
Giọng điệu Thẩm Hoài Ngôn có chút tiếc nuối:
“Nhưng cậu lại quá bẩn, nên ấy không muốn chạm vào cậu.”
Mặt Tề Tử Hạo tối sầm, định mở miệng chửi mắng, chưa kịp lên tiếng đã bị Thẩm Hoài Ngôn túm cổ áo:
“Cậu dám phản bội Tiểu Sơ sao?”
Sau đó, ấy lạnh lùng đẩy ta ra:
“Đi vào bằng cách nào thì cút ra bằng cách đó.”
Khoảnh khắc đó, phải công nhận rằng, dáng vẻ ấy trấn áp Tề Tử Hạo thực sự rất ngầu.
Chỉ có điều…
Anh ấy vừa bước lên, thì tôi – người đang ôm eo ấy sờ cơ bụng – liền lộ ra trước mặt Tề Tử Hạo.
Lại còn quàng chiếc khăn caro của ấy trên cổ.
Haha.
Tôi lúng túng cúi đầu.
Đôi giày bốt tuyết này đúng là hợp hoàn cảnh thật.
Thẩm Hoài Ngôn nghiêng đầu, chắn trước mặt tôi:
“Nhìn gì mà ?”
“Không hiểu tiếng người à?”
Anh ấy hất cằm về phía Trần Đình, nàng đang tỏ vẻ đáng thương đứng cách đó không xa:
“Dắt luôn cậu đi đi.”
“Nhà Tiểu Sơ có mua trà xanh rồi.”
Anh ấy vô tội:
“Nên không cần cậu mang thêm nữa đâu.”
7
Lúc tôi và Thẩm Hoài Ngôn quay về bàn ăn, thì Tề Tử Hạo đã có mặt ở đó trước.
Anh ta không ngừng nhỏ giọng nhận lỗi với tôi:
“Lạc Sơ, có thể giải thích, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi.”
Mẹ tôi thấy tôi lạnh nhạt với ta, liền kéo tôi qua một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Tiểu Tề tính tốt, con đừng lúc nào cũng giận dỗi nó.”
Tề Tử Hạo không dám hé một lời, chỉ đứng bên cạnh gượng gạo.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
Tôi đang định ra mở thì bố giơ tay ra hiệu:
“Để bố, con cứ ở yên đó. Trên bàn có ít bánh kẹo, lấy cho Tiểu Tề và Tiểu Thẩm ăn đi.”
Nhưng người bước vào lại là Trần Đình.
Đầu mũi ta đỏ ửng vì lạnh, trông yếu đuối đáng thương:
“Cháu chào bác trai, bác ạ.”
Cô ta đến gì?!
Bố mẹ tôi vội vã mời ta vào nhà:
“Cô bé, cháu là của Lạc Sơ à?”
Trần Đình ngập ngừng, rồi nhỏ giọng :
“Cháu đến tìm trai của cháu.”
Mẹ tôi vui ra mặt, vẫy tay gọi Thẩm Hoài Ngôn:
“Tiểu Thẩm này, người ta cất công đến tận đây thăm cháu, mau ra chào đi!”
Nhưng ấy chỉ lắc đầu.
Ngồi phía sau tôi, ấy khẽ véo eo tôi, rồi thản nhiên trả lời mẹ tôi:
“Bác , cháu không quen ấy.”
Bố mẹ tôi sững sờ, đưa mắt nhau, rồi theo bản năng quay sang Tề Tử Hạo.
Anh ta cúi đầu, im lặng không gì.
Cuối cùng, Trần Đình không nhịn nổi nữa, bước đến trước mặt ta, vừa khóc vừa trách móc:
“Tề Tử Hạo, định rùa rụt cổ đến bao giờ?”
Thấy ta vẫn không phản ứng, ta nắm lấy tay áo ta lắc mạnh:
“Chẳng phải tối hôm đó còn thích em sao?”
Tề Tử Hạo lập tức nổi đóa:
“Đừng bám lấy tôi nữa!”
Anh ta đột ngột đứng dậy, kéo ta ra gần cửa, rồi quay sang bố mẹ tôi xin lỗi:
“Xin lỗi bác trai, bác . Cô ta bị thần kinh đấy—”
Tôi ngắt lời ta, đỡ mẹ tôi – người đang tức giận đến run cả người – sang một bên, rồi bình tĩnh :
“Mẹ, thực ra con và ta đã chia tay rồi.
“Con không ngờ hôm nay ta lại đến, định để qua Tết rồi mới với bố mẹ.”
Bố tôi kinh ngạc và thất vọng ra mặt.
Dường như ông vẫn không thể tin Tề Tử Hạo lại là loại người như , liền quay sang hỏi:
“Tiểu Tề, rốt cuộc là thế nào đây?”
Tề Tử Hạo ấp úng không nổi một câu hoàn chỉnh.
Trần Đình hất tay ta ra, lạnh:
“Bác trai, bác , nếu ta không , để cháu .
“Cháu vẫn luôn là người biết lý lẽ, nếu không quá đáng, cháu cũng không đến tận nhà đòi công bằng như thế này.
“Bác , Lâm Lạc Sơ nhà bác đã chia tay ta rồi, thế mà vẫn cố níu kéo trai cháu.”
Bố tôi giận đến phát run:
“Cháu bậy gì đấy! Một trẻ mà không biết giữ mồm giữ miệng!”
Trần Đình khẩy:
“Bác trai, cháu có bịa đặt hay không, bác hỏi thẳng Tề Tử Hạo là biết ngay mà.”
Tề Tử Hạo liếc tôi một cái, rồi cắn răng không dám nhận mình ngoại .
Cuối cùng, ta chỉ dám lắp bắp:
“Lạc… Lạc Sơ, chẳng phải chính em bảo về nhà ăn Tết với em sao?”
Tôi tức đến bật .
Ngay lúc đó, Thẩm Hoài Ngôn lên tiếng.
Anh ấy ôm lấy vai tôi, giơ điện thoại lên cho mọi người cùng xem:
“Cô Trần, hình như ban nãy không như đâu nhỉ?”
Trên màn hình điện thoại, giọng của Trần Đình vang lên rõ ràng:
“Anh không là Lâm Lạc Sơ quá lạnh nhạt, không chịu cho , nên khó chịu sao?”
Ngay sau đó, là câu của Tề Tử Hạo:
“Sau này tôi sẽ cưới Lạc Sơ…”
Video còn chưa phát hết, bố tôi đã cầm ngay cây chổi dựng ở góc nhà, giận dữ lao đến Tề Tử Hạo:
“Đúng là tôi lầm cậu rồi! Làm ra chuyện đê tiện thế này mà còn dám vác mặt đến đây?”
“Mau gom đồ của cậu lại, cút ngay cho tôi!”
Tề Tử Hạo rụt cổ nghe ông mắng, sau đó đột nhiên quay sang chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên vai tôi của Thẩm Hoài Ngôn, rồi cất giọng đầy thách thức:
“Bác trai, bác nghĩ Lạc Sơ không có lỗi với cháu sao?
“Cô ấy với tên họ Thẩm này cũng chẳng trong sạch gì đâu!”
Bố tôi khựng lại.
Mẹ tôi cũng bắt đầu có chút nghi ngờ:
“Tiểu Tề đúng là trông có nét giống Tiểu Thẩm thật nhỉ.”
Tề Tử Hạo chằm chằm Thẩm Hoài Ngôn, rồi hỏi:
“Anh dám là không có ý gì khác với Lạc Sơ không?”
Tôi ghé sát vào tai Thẩm Hoài Ngôn, thì thầm:
“Mau phủ nhận đi, trai.”
Nhưng ấy chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, ấy quay sang bố mẹ tôi, thẳng thắn thừa nhận:
“Bác trai, bác .
“Lần này cháu quay về, chính là để giành lại Tiểu Sơ.”
8
Trần Đình đạt mục đích, hỏng hoàn toàn mối quan hệ giữa tôi và Tề Tử Hạo, rồi rời đi.
Còn Tề Tử Hạo thì bị bố tôi giám sát, lau sạch sàn nhà mà Trần Đình vừa giẫm bẩn, sau đó cũng cúi đầu rời khỏi nhà tôi.
Tôi bị bố mẹ ép ngồi xuống ghế, kể lại từng chút một về quá khứ giữa tôi và Thẩm Hoài Ngôn.
Dĩ nhiên, những phần không tiện phát sóng, tôi tuyệt đối không ra.
Mùa hè sau kỳ thi đại học, tôi đã đến thành phố nơi Thẩm Hoài Ngôn đang sống.
Trước mặt những người cùng phòng đầy hóng chuyện của ấy, tôi tự giới thiệu mình là em ấy.
Thẩm Hoài Ngôn kéo tôi ra sau lưng, bình thản bổ sung một câu:
“Không phải em ruột. Chỉ là hàng xóm lớn lên cùng nhau thôi.”
Bạn cùng phòng của ấy bằng ánh mắt như đã hiểu mọi chuyện:
“Hay lắm, Thẩm Hoài Ngôn.
“Chả trách cậu suốt ngày không có hứng thú với đương. Thì ra là đã có người trong lòng từ lâu rồi.”
Thành phố ấy sống gần biển.
Tôi đặt một căn homestay bên bờ biển.
Có một ban công rất rộng, có thể thẳng ra đại dương.
Còn có cả một chiếc xích đu đôi.
Tôi không ngờ tửu lượng của mình lại tệ đến .
Uống say xong, thế mà lại bò lên giường của Thẩm Hoài Ngôn.
Anh ấy cúi đầu tôi, khóe môi hơi mím lại, giọng trầm nhẹ:
“Tiểu Sơ, em tìm gì?”
Trên người ấy có mùi hương rất dễ chịu, tôi lại cảm thấy khó chịu hơn.
Nhất là khi ấy ở gần tôi đến , chỉ cần hơi ngẩng đầu lên, tôi đã có thể chạm vào đôi môi hồng nhạt của ấy.
Tôi vòng tay ôm lấy cổ ấy, nũng:
“Em khó chịu quá… có thể giúp em không?”
Hơi thở của ấy khựng lại, giọng khàn hơn vài phần:
“Tiểu Sơ muốn giúp thế nào?”
Tôi nghiến răng, lấy hết can đảm, định hôn ấy:
“Em… môi em khô quá.
“Anh trai, giúp em ẩm một chút đi.”
Hàng mi của Thẩm Hoài Ngôn khẽ run.
Khi chỉ còn cách một centimet, ấy nghiêng đầu né tránh.
Bạn thấy sao?