Người Thay Thế Của [...] – Chương 2

Anh ấy bằng chất giọng chỉ đủ cho mình tôi nghe thấy:

“Thật ra là những chuyện rất rất xấu, đúng không?

“Nếu không thì tại sao—

“Lúc đó em lại khóc thảm đến thế?”

Đủ rồi.

Tôi không trả lời. Nhưng Tề Tử Hạo thì bắt ngay cơ hội:

“Biết sai là tốt! Sau này đừng chọc giận Lạc Sơ… khoan đã?”

Hình như bây giờ ta mới nhận ra.

Việc tôi từng ở bên một Thẩm Hoài Ngôn say rượu có ý nghĩa nghiêm trọng đến mức nào.

Mà Thẩm Hoài Ngôn vẫn đang cọ cọ vào chân tôi.

Tôi thực sự không chịu nổi nữa. Nhưng đúng lúc tôi định phản kháng thì ấy lại cúi xuống, thò tay vào gầm bàn.

Rồi ôm lên một con mèo.

Hóa ra là Nghị Tử à.

Vậy… vừa nãy cọ vào chân tôi cũng là nó sao?

Thẩm Hoài Ngôn ôm con mèo vào lòng, Nghị Tử vốn nghịch ngợm là thế mà lúc này lại ngoan ngoãn cọ cọ vào người ấy.

Anh ấy dường như thấu suy nghĩ của tôi, vừa mỉm vừa gãi cằm cho con mèo:

“Nãy có cọ mẹ không đấy?”

Từ góc của tôi, hàng mi ấy rủ xuống, cả người mang theo một vẻ dịu dàng đến mức khó tin.

Nghị Tử thoải mái phát ra tiếng gừ gừ.

Tề Tử Hạo thấy mà ghen tị, lập tức giật lấy con mèo.

Kết quả là Nghị Tử mở to đôi mắt tròn xoe, cào ta một phát rồi nhảy đi mất.

“Anh… cũng từng cho nó ăn thanh dinh dưỡng mà!”

Tề Tử Hạo còn chưa chịu từ bỏ, tôi lại không còn tâm trí để quan tâm đến ta nữa.

Bởi vì có một cảm giác mềm mại nào đó chạm vào mũi giày tôi.

Nhẹ nhàng, chậm rãi.

Như nhịp tim.

Hoặc như tần suất nháy mắt khi xấu xa.

Người đã bị tôi chôn chặt trong lòng suốt bao năm qua giờ đây đang ngồi ngay đối diện tôi, giấu đi tiếng thở dài khàn khàn của mình dưới âm thanh pháo nổ bên ngoài cửa sổ.

“Có cảm nhận không, Tiểu Sơ?”

Lần này, cú đá nhẹ vào chân tôi nặng hơn một chút.

Thẩm Hoài Ngôn gì cũng thích bất ngờ tăng độ mạnh.

“Nãy là mèo.

“Giờ mới là .”

4

Bố tôi đang gói sủi cảo trong bếp thì phát hiện hết giấm.

Tôi nhân cơ hội kéo Thẩm Hoài Ngôn xuống dưới đi mua, thực chất là để cảnh cáo ấy không trêu tôi nữa.

Bất ngờ là Tề Tử Hạo không chạy theo, mà lại đứng nguyên một chỗ, mặt mày nặng nề vào điện thoại.

“Thả tay ra nào, em ngoan.”

Thẩm Hoài Ngôn cúi xuống bàn tay đang nắm lấy tay ấy của tôi, nhẹ giọng dỗ dành như đang dỗ trẻ con:

“Anh cài lại áo khoác cho em trước đã, rồi sẽ nắm lại, không?”

Thấy tôi đỏ bừng mặt không đáp, ấy khẽ bật :

“Giận rồi à?”

“Vậy để trai nắm tay em mà kéo khóa nhé.”

Anh ấy vòng tay qua lưng tôi, nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi, kéo dây khóa áo phao lên.

Rõ ràng tôi chỉ vô thức nắm tay ấy vì quá vội.

Nhưng bây giờ, lòng bàn tay ấm áp và khô ráo của ấy bao trọn lấy mu bàn tay tôi, khiến tôi chẳng thể thốt ra bất kỳ lời giải thích nào.

Ngón tay của Thẩm Hoài Ngôn rất thon dài.

Và cũng… rất có lực.

Trước đây, ấy cũng đã từng đứng phía sau tôi như thế, hơi thở nóng ấm phả lên tai tôi.

Khi ấy, ấy vào gương, thấy gương mặt đỏ bừng của tôi, rồi khẽ hỏi:

“Giận rồi à?

“Không muốn trai rời tay ra sao?”

Những ký ức hỗn loạn cứ ùa về, tôi lúng túng giải thích:

“Em… em không có ý nắm tay .”

Thẩm Hoài Ngôn cúi xuống những ngón tay đan chặt của chúng tôi, như thể rất hiểu chuyện mà gật đầu:

“Anh biết mà.”

Nhưng bàn tay ấy lại siết chặt hơn.

“Chỉ là trời lạnh quá, Tiểu Sơ cần sưởi ấm thôi, đúng không?”

Tôi im lặng, còn ấy thì cứ thế giấu bàn tay đan chặt của chúng tôi vào trong ống tay áo rộng, tiếp tục chơi trò lấp liếm.

Từ cổng khu chung cư đến siêu thị, một đoạn đường ngắn ngủi, tôi và ấy lặng lẽ bước đi bên nhau.

Trước cửa siêu thị, chúng tôi đồng thời buông tay, như thể chẳng có gì vừa xảy ra.

Anh ấy chọn giấm xong thì tiện tay lấy thêm một cuộn kẹo, vẻ mặt thản nhiên hỏi:

“Có muốn ăn kẹo không, Tiểu Sơ?”

Vị vải.

Trong thoáng chốc, tôi nghĩ đó là một kiểu ám hiệu nào đó của ấy, liền ngước lên vào mắt ấy.

Nhưng ánh mắt ấy hoàn toàn trong suốt, không có chút che giấu nào, thậm chí còn hơi ngạc nhiên:

“Sao thế, Tiểu Sơ?”

Không có gì cả.

Đôi môi ấy khẽ mở ra khi chuyện, khiến tôi hơi mất tập trung.

Hơi hồng.

Mọi thứ trên người Thẩm Hoài Ngôn dường như đều có sắc hồng nhàn nhạt.

Tôi lơ đễnh đi theo ấy ra khỏi siêu thị, bỗng nhiên, ấy đột ngột dừng lại, suýt nữa tôi đâm vào lưng ấy.

Anh ấy quay đầu lại tôi, đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, nở nụ dịu dàng:

“Trong hẻm hình như có mèo.”

Tôi theo ấy rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh, chẳng thấy bóng dáng con mèo nào.

Lúc tôi còn đang ngó nghiêng, ấy bỗng nghiêng đầu tôi :

“Tiểu Sơ đang tìm mèo à?”

Trong con hẻm hẹp chỉ vừa một người đi, hơi thở mang mùi vải của Thẩm Hoài Ngôn chiếm trọn mọi giác quan của tôi.

Anh ấy cúi người tiến sát lại gần, đến khi hơi thở hòa vào nhau, giọng khàn khàn thì thầm bên tai tôi:

“Xin lỗi nhé, trai hình như hơi say rồi, nghe nhầm mất rồi.”

Nghe nhầm?

Anh ấy nhẹ nhàng vén lọn tóc lòa xòa bên má tôi ra sau tai, như thể đang chuẩn bị cho một nụ hôn.

Quá gần rồi.

Môi ấy gần như chạm vào khóe môi tôi.

“Chẳng phải tiếng thở dốc của Tiểu Sơ rất giống tiếng mèo kêu sao?”

Tôi đâu có thở dốc!

Tôi không dám vào đôi mắt mang hơi men đầy mê hoặc của ấy, chỉ có thể quay mặt đi, dùng đầu ngón tay đẩy ngực ấy ra xa hơn một chút:

“Anh thật sự say rồi đấy, trai.”

Anh ấy khẽ gật đầu:

“Ừ, say rồi.”

Nhưng rồi lại bật .

“Nhưng vừa rồi, Tiểu Sơ hình như

‘Anh trai mà say rượu thì sẽ những chuyện rất xấu.'”

Người này đúng là xấu xa đến cùng cực.

Rõ ràng là ta đã dồn tôi vào thế không còn đường lùi, liên tục dùng đôi môi lướt qua má tôi khiến đầu óc tôi rối loạn, mà lại dừng lại ngay đó, giả vờ lịch thiệp hỏi tôi:

“Có không?”

Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ có thể “không” với Thẩm Hoài Ngôn.

Vì thế, tôi chỉ lặng lẽ quay mặt đi, khẽ gật đầu.

Những nụ hôn rơi xuống ngay lập tức.

Anh ấy hôn rất nhẹ, vòng tay lại quá chặt, khiến tôi hoàn toàn không thể thoát ra.

Tôi khẽ rên rỉ, đẩy ấy ra, ấy lại mỉm giữa nụ hôn:

“Chính em nghe đi, chẳng phải tiếng này rất giống tiếng mèo kêu sao?”

Không thể tiếp tục như thế này nữa.

Tôi cố gắng né tránh hơi thở của ấy, Thẩm Hoài Ngôn lại rất nghiêm túc hỏi tôi:

“Tiểu Sơ thực sự không muốn sao?

“Vậy tại sao lại bảo mua kẹo? Em rõ ràng không thích vị vải mà.”

Tôi chột dạ, lắp bắp phản bác:

“Em… em giờ thích rồi!”

Ánh mắt ấy sâu vào tôi, đầy ý trêu chọc:

“Vậy sao?”

Anh ấy từ tốn lấy một viên kẹo trong túi ra, chậm rãi bóc lớp giấy gói.

Thẩm Hoài Ngôn… dường như gì cũng rất chậm rãi.

“Nếu Tiểu Sơ thích ăn—”

Anh ấy nâng cằm tôi lên, lại một lần nữa cúi xuống hôn tôi:

“Vậy thì, trai…”

Con hẻm tối và lạnh lẽo, vòng tay của Thẩm Hoài Ngôn lại nóng đến mức khiến người ta tan chảy.

Đôi mắt ấy sâu thẳm, chỉ khẽ hé ra giữa những nụ hôn, khiến tôi không thể trốn đi đâu .

Tôi mềm nhũn tựa vào ngực ấy, thì bỗng nghe thấy một giọng nghẹn ngào vang lên không xa:

“Tề Tử Hạo, chúng ta đã ngủ với nhau rồi, bây giờ không bao giờ liên lạc nữa là sao?!”

Tôi sững sờ.

Hai người đứng ở đó, chính là Tề Tử Hạo và thân của ta, Trần Đình.

5

Tề Tử Hạo hốt hoảng bịt miệng ấy lại, vẻ mặt đầy bất lực:

“Hôm đó chỉ là uống say thôi! Coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi.”

Thấy Trần Đình mắt ngấn lệ, ta lại mềm giọng dỗ dành:

“Vậy thế này đi, chúng ta cứ em tốt như trước, không?”

Trần Đình tát thẳng vào mặt ta.

“Đồ khốn! Anh có say hay không, tự biết rõ nhất.”

Cô ấy vừa khóc vừa lạnh:

“Ai thèm em với ? Tề Tử Hạo, hôm đó là lần đầu tiên của tôi!

“Không phải chính Lâm Lạc Sơ quá lạnh nhạt, không chịu cho nên khó chịu sao?

“Tôi không giống Lâm Lạc Sơ! Vì , chuyện gì tôi cũng có thể !”

Tề Tử Hạo lại một lần nữa bịt miệng ấy, ánh mắt cũng dần trở nên lạnh lẽo:

“Em đủ chưa?

“Sau này sẽ cưới Lạc Sơ, không đến lượt em lên tiếng ở đây.

“Còn về ‘lần đầu tiên’ của em—

“Em suốt ngày lăn lộn với đám con trai chúng tôi, ai biết em đã gì với người khác chưa?”

Tôi sững sờ, hoàn toàn không thốt nên lời.

Tôi chia tay với Tề Tử Hạo chỉ vì thấy ta ôm Trần Đình.

Không ngờ, sau lưng tôi, họ còn chơi bời đến mức này.

Thẩm Hoài Ngôn lưu lại đoạn video trên điện thoại, khẽ nhíu mày hỏi tôi:

“Em bỏ , chỉ vì một tên như thế này sao?”

Tôi không hề bỏ ấy.

Rõ ràng khi đó là ấy…

Thôi quên đi.

Tôi không muốn nhớ lại cuộc cãi vã năm đó, ấy lại tiếp tục hỏi:

“Nhưng thực ra em cũng đâu có thích hắn ta đến thế, đúng không?”

Giọng ấy ẩn chứa ý tứ sâu xa:

“Lúc ở trước mặt , Tiểu Sơ chẳng lạnh nhạt chút nào cả.”

Tôi lắp bắp:

“Em… em không nhớ gì hết.”

Bên ngoài con hẻm, Tề Tử Hạo vẫn còn đang tranh cãi, còn tôi thì trốn trong góc khuất, không thể gì khác ngoài việc nghe Thẩm Hoài Ngôn gợi lại ký ức.

“Tiểu Sơ khi ấy rất hay hờn dỗi.”

Nụ trong mắt ấy không hề che giấu:

“Anh rõ ràng chỉ sợ em đau, thế mà em lại giận dỗi, hỏi có phải không thích em không.”

Giọng ấy khàn như đêm hôm đó, cái đêm mà chúng tôi không ngủ:

“Và đã ngay lập tức dùng hành để chứng minh—

“Chứng minh rằng thích em đến mức nào.”

Anh ấy cúi xuống, nhẹ nhàng cắn lấy dái tai tôi:

“Em còn nhớ em đã gì với không?”

“Em rằng mình rất ngoan, và muốn thưởng.”

Tôi tuyệt đối không câu đó!

Cho dù có , cũng không phải theo ý đó!

Tôi né tránh hơi thở của ấy, lại vô đụng vào giá hàng cũ trong hẻm.

Tiếng phát ra lập tức thu hút sự ý của Tề Tử Hạo.

Anh ta ngừng cãi nhau với Trần Đình, từng bước từng bước đi về phía chúng tôi.

Hỏng rồi.

Ngay lúc ta sắp phát hiện ra tôi, tôi vội trốn vào sau lưng Thẩm Hoài Ngôn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...