Tôi một trai giả để về nhà ăn Tết, ai ngờ lại ngay trai nhà hàng xóm.
Càng không ngờ hơn, trai cũ cũng mò đến nhà tôi.
Nhìn khuôn mặt có vài phần giống mình, ta đắc ý :
“Chưa nhận ra à? Cậu chỉ là người thay thế của tôi.”
“Biết điều thì tự rút lui đi, tôi mới là mối đầu của ấy.”
Người đàn ông bên cạnh tôi bỗng bật .
“Thật sao?”
Anh ta lén cào nhẹ vào lòng bàn tay tôi, hơi thở ấm nóng phả bên tai:
“Nếu cậu ta là mối đầu, là gì?”
1
Gần quá.
Hơi thở nóng rực của Thẩm Hoài Ngôn khiến tôi nổi da gà.
Tôi rối loạn, nhỏ giọng đáp:
“Anh là… trai.”
Thực ra tôi không sai.
Anh ấy là trai nhà hàng xóm.
Nhưng từ năm tôi vào cấp ba, cả nhà ấy chuyển đi, và tôi không còn gọi là “ trai” nữa.
Ngoại trừ—
Mùa hè năm tôi mười tám.
Trong ánh hoàng hôn hồng rực kéo dài vô tận, tôi và ấy cùng trốn ở homestay bên bờ biển, ở mọi góc phòng, tôi đã gọi hai chữ “ trai” đến khàn cả giọng.
Chuyến du lịch sai lầm đó là bí mật của tôi và .
Vậy mà bây giờ, lại cố khiến tôi nhớ lại.
Thẩm Hoài Ngôn nghiêm túc gật đầu, đôi mắt hồ ly lại tràn đầy nét gian xảo:
“Ừ. Anh là trai.”
Y hệt như năm đó, đổ mồ hôi, tôi hỏi:
“Anh là trai của em, đúng không?”
“Nhưng sao em lại những chuyện này với trai mình?”
Không thể nghĩ tiếp nữa.
Ở đối diện, Tề Tử Hạo tôi và Thẩm Hoài Ngôn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, nhíu mày hối thúc:
“Lạc Sơ, sao còn chưa đuổi ta đi?”
Thấy tôi im lặng, ta lại bám lấy tay áo tôi, nũng không biết xấu hổ:
“Em vẫn còn giận à? Anh đã giải thích rồi mà, với Đình Đình không có gì hết.”
Anh ta giơ hộp nước ngọt trên tay ra trước mặt tôi:
“Nhìn đi, mua cả đống quà Tết đến thăm bác trai bác , cũng là để xin lỗi em mà.”
Phải công nhận rằng, Tề Tử Hạo đúng là đẹp trai.
Lúc trước tôi ở bên ta, cũng chỉ vì gương mặt có phần giống Thẩm Hoài Ngôn.
Thế nên dù ta có phạm sai lầm gì, chỉ cần mang khuôn mặt này đến nhận lỗi, tôi đều bỏ qua.
Nhưng bây giờ chính chủ đã ở đây, kẻ nhái lại hiển nhiên chẳng còn đáng để bận tâm nữa.
Tôi hất tay ta ra:
“Anh nghe không hiểu tiếng người à? Tề Tử Hạo, chúng ta chia tay rồi!”
Anh ta ngẩn ra một lúc, sau đó tội nghiệp tôi:
“Nhưng chưa đồng ý mà… Anh tưởng em chỉ cần bình tĩnh vài ngày là sẽ nguôi giận thôi.”
Thẩm Hoài Ngôn đứng bên cạnh, khoanh tay tôi và Tề Tử Hạo giằng co, bộ dạng xem kịch rất thong dong.
Bỗng nhiên, lên tiếng:
“Tiểu Sơ không thích vị này.”
Anh chỉ vào hộp nước hương vải trên tay Tề Tử Hạo.
Trước đây tôi thực sự không thích.
Nhưng bây giờ—
Tề Tử Hạo lập tức lộ ra nụ của kẻ chiến thắng.
Anh ta đắc ý nhướng mày:
“Cậu chỉ là trai đi , thì biết gì chứ? Lạc Sơ thích uống vị này nhất.”
Thôi xong.
Đừng nữa.
Tôi vội vàng cắt ngang, ta vẫn cố chấp không buông:
“Lạc Sơ từng , đây là hương vị của ký ức. Cậu không biết đâu nhỉ?”
Tề Tử Hạo càng lúc càng kiêu ngạo:
“Chai nước đầu tiên tặng ấy chính là vị này. Lạc Sơ, đúng không?”
Nhưng tôi không dám gì cả.
Vì Thẩm Hoài Ngôn đang cúi mắt tôi, nụ chẳng khác nào lúc ấy phát hiện tôi lén trộm ấy ngày trước.
“Anh thực sự không biết.”
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt đỏ bừng của tôi, giọng điệu mang theo ý vị sâu xa:
“Thì ra em thích đến .”
Tôi cố gắng không để đầu óc trôi về quá khứ, nó vẫn cứ tự tua lại.
Những khoảnh khắc trên ban công đêm hè ấy.
Giữa những hơi thở đan xen.
Nụ hôn đầu tiên, mang vị vải ngọt lịm.
2
Tề Tử Hạo còn định gì đó, cửa nhà tôi bỗng nhiên mở ra.
Mẹ tôi thấy tôi, lập tức nở nụ rạng rỡ:
“Vừa nãy bố con còn hỏi mẹ bao giờ con về, mẹ nghe tiếng là đoán ngay rồi.”
Tề Tử Hạo nhanh chóng chen lên trước mặt mẹ tôi, xun xoe như thể bản thân rất hoan nghênh:
“Cháu chào bác ! Cháu lại đến thăm bác với bác trai đây ạ!”
Mẹ tôi gật đầu, sau đó trách tôi:
“Con bé này, đứng mãi ngoài hành lang gì thế? Nhìn xem, Tiểu Tề xách bao nhiêu đồ, nặng chết đi .”
Tôi định gì đó, lại thôi.
Cũng đúng lúc đó, mẹ tôi trông thấy Thẩm Hoài Ngôn đứng phía sau.
Tề Tử Hạo lập tức hất cằm, tưởng rằng cơ hội lật kèo đã đến:
“Bác , ta chỉ là giả mạo thôi—”
Nhưng còn chưa kịp xong, mẹ tôi đã chạy ngay vào nhà gọi bố tôi ra:
“Ông nó ơi, mau ra xem ai đến này!”
Bố tôi chắp tay sau lưng đi ra, vừa thấy Thẩm Hoài Ngôn liền tỏ ra hết sức vui mừng:
“Tiểu Thẩm? Mau mau, vào nhà ngồi!
“Bác vừa mới viết xong hai bức thư pháp, cháu vào giúp bác xem thử xem nào!”
Đây là bố tôi thật sao? Có con đứng ngay đây mà quên mất luôn.
Thẩm Hoài Ngôn từng đoạt giải quán quân thư pháp cấp tỉnh, từ khi bố tôi biết chuyện này, liền trở thành tri kỷ khác thế hệ, suốt ngày bám lấy ấy để bàn luận chữ nghĩa.
Còn Tề Tử Hạo thì như bị dội gáo nước lạnh, lủi thủi đi theo tôi vào phòng khách, nhỏ giọng hỏi:
“Sao em không sớm với là nhà em quen ta?”
Tôi chẳng còn tâm trạng đâu mà dỗ dành:
“Hôm nay là Tết, em không muốn đuổi đi ngay lúc này.
“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi, em không có nghĩa vụ phải gì với cả. Vài ngày nữa em sẽ rõ với bố mẹ.”
Nhưng ta như thể không chịu hiểu.
Lúc mâm cơm tất niên vừa dọn lên, ta lập tức giành chỗ bên cạnh tôi.
Trong khi đó, Thẩm Hoài Ngôn vừa giúp bố tôi thử chiếc bút máy mới tặng, nên chỉ còn chỗ trống ở đối diện tôi.
Bố tôi gắp cho tôi một miếng sườn, sau đó lại thở dài với Thẩm Hoài Ngôn:
“Tiểu Thẩm này, cháu viết đẹp như thế, sao mấy năm nay lại ít luyện thế?”
Thẩm Hoài Ngôn tôi một cái, rồi mới chậm rãi trả lời:
“Bác trai, dạo này cháu khó mà tĩnh tâm , viết chữ cũng không còn sắc nét như trước.”
Bố tôi tỏ vẻ tiếc nuối, rồi đột nhiên quay sang hỏi tôi:
“Sao mặt con đỏ ? Trong nhà nóng quá à?”
Tôi vội vàng xua tay, tim thì đập ngày càng nhanh.
Tôi từng vô lật xem cuốn sổ ghi chép của Thẩm Hoài Ngôn.
Những dòng chữ xanh từ bút máy, mạnh mẽ, dứt khoát.
Nhưng nội dung thì lại có gì đó sai sai.
Ban đầu vẫn là thơ văn cổ, càng lật về sau, tôi càng không dám đọc tiếp.
Có trang chỉ viết kín tên tôi.
Có trang chỉ lặp đi lặp lại mấy câu như “Nhớ em”.
Và một trang bị gập góc lại—
[Tất cả những lần đầu tiên của đều dành cho em.]
[Anh cũng đã gọi em là “ trai”.]
[Bây giờ em lại ở bên người khác.]
[Vậy còn thì sao?]
[Anh thực sự chỉ là trai của em thôi à?]
Nhưng lúc đó tôi đã ở bên Tề Tử Hạo rồi.
Chỉ có thể giả vờ như chưa từng thấy gì cả.
Dù là cuốn sổ ghi chép ấy.
Hay góc áo bị lộ ra sau bức tường mà ấy trốn sau.
3
Mặt tôi ngày càng nóng bừng.
Không phải vì hồi ức.
Mà là vì Thẩm Hoài Ngôn—
Anh ấy vẫn luôn lặng lẽ dùng chân đá nhẹ vào chân tôi dưới bàn.
Tôi nhiều lần dùng ánh mắt ra hiệu bảo bớt lại, cứ như không biết gì, vẻ mặt vô tội đến phát ghét.
Tề Tử Hạo thì đúng là kẻ không có mắt huống, còn quay sang hỏi tôi:
“Lạc Sơ, có phải em ngại khi ngồi cạnh không?”
Anh ta lén nắm lấy tay tôi, giọng thấp xuống đầy ý :
“Thừa nhận thích có gì mà xấu hổ chứ?”
Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh ta ôm Trần Đình, tôi lại thấy buồn nôn.
May thay, một giọng quen thuộc giải cứu tôi đúng lúc.
“Tiểu Sơ.”
Thẩm Hoài Ngôn như đã thấu những gì đang diễn ra dưới bàn, giơ ly rượu lên cụng ly với tôi:
“Anh trai chúc em năm mới vui vẻ.”
Trông thì có vẻ bình thản thôi.
Nhưng bên dưới lớp khăn trải bàn, ấy vẫn đều đặn cọ nhẹ vào chân tôi, lực đạo mềm mại như một con mèo nhỏ đang cào.
Tôi bỗng dưng thấy chột dạ.
Anh ta rốt cuộc muốn gì?
Anh ta đâu phải không biết… tôi hoàn toàn không chịu nổi những trò trêu chọc này của .
Tôi cầm ly lên uống cạn một hơi, rồi thản nhiên nhắc nhở :
“Anh trai tốt nhất là uống ít thôi.
“Kẻo say quá lại chuyện không nên .”
Thẩm Hoài Ngôn sững người một lát, có vẻ hơi ngạc nhiên.
Nhưng mẹ tôi lại chẳng hài lòng với lời tôi .
Bà gắp cho tôi một miếng cá, rồi trừng mắt tôi:
“Nhìn Tiểu Thẩm ưu tú như , con còn dám với ấy như thế à?”
Đấy, thấy chưa.
Tôi đã bảo rồi, Thẩm Hoài Ngôn rất xấu.
Xấu đến mức có thể khiến bố mẹ tôi nghiêng hẳn về phía ấy.
Nhưng không ngờ, lần này ấy lại lên tiếng giúp tôi:
“Lời của Tiểu Sơ không sai.
“Anh mà say rượu thì sẽ … những chuyện không hay đâu.”
Bạn thấy sao?