Người Thay Thế Bị [...] – Chương 4

14

Tiết học kết thúc, cũng đến lúc diễn ra buổi tọa đàm hợp tác giữa doanh nghiệp và nhà trường.

Vừa về nước không lâu, tôi đã nhận lời mời từ trường cũ.

Tập đoàn nhà họ Thẩm có mối quan hệ hợp tác mật thiết với trường nhiều năm nay, và hiệu trưởng hy vọng tôi có thể chia sẻ với các sinh viên với tư cách một đàn chị thành đạt.

Người phụ trách tiếp đón là một giảng viên trẻ, nhiệt giới thiệu những người bên cạnh tôi:

“Giám đốc Thẩm, đây là thầy Cố, giảng viên ưu tú nhất trong số các giáo viên trẻ của khoa chúng tôi, cũng từng là sinh viên xuất sắc của trường.”

Nói xong, ta tò mò quay sang Cố Ngạn Thâm:

“Thầy Cố, thầy tốt nghiệp khóa nào nhỉ? Có khi lại là cùng khóa với Giám đốc Thẩm cũng nên?”

Cố Ngạn Thâm đứng thẳng, thần sắc lãnh đạm:

“Cùng khóa, không thân.”

Có vẻ như vẫn chưa nguôi giận vì chuyện trên lớp.

Tôi bật , giọng điệu nhẹ nhàng:

“Nhưng hồi còn đi học, tôi lại rất quen thuộc với thầy Cố đấy. Chuyên ngành nào cũng điểm tuyệt đối, còn là chàng trai trong mơ của rất nhiều nữ sinh.”

Tôi nở nụ chân thành, thẳng vào :

“Đúng lúc tôi có một vấn đề chuyên môn cần nhờ thầy Cố tư vấn, có thể kết WeChat không?”

Từ sau khi chia tay, chúng tôi không còn bất kỳ liên lạc nào.

Giờ đây, còn khó tiếp cận hơn trước.

Giảng viên phụ trách vội vàng hòa giải:

“Về chuyên môn thì thầy Cố là chuyên gia hàng đầu đấy, bài giảng của thầy lúc nào cũng có sinh viên ngoài khoa đến nghe.”

“Giám đốc Thẩm có gì thắc mắc cứ liên hệ với thầy Cố, thầy ấy rất nhiệt giúp đỡ.”

Trước mặt đồng nghiệp, không tiện từ chối.

Tôi thành công kết với Cố Ngạn Thâm trên WeChat.

Buổi tọa đàm chính thức bắt đầu.

Đứng dưới ánh đèn sân khấu, tôi điềm tĩnh mở lời:

“Chào mọi người, tôi là Thẩm Thanh Hà, hiện là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Thẩm Thị.”

“Trong ba năm tới, tập đoàn sẽ tập trung đầu tư mạnh vào các lĩnh vực trí tuệ nhân tạo, Internet vạn vật và truyền thông số. Đồng thời, sẽ tiến hành tối ưu hóa bộ máy nhân sự, nâng cao đãi ngộ.”

Tôi tự tin trình bày, dưới khán đài vang lên những tràng pháo tay.

“Rất mong những sinh viên ưu tú của trường sẽ gia nhập tập đoàn Thẩm Thị, cùng nhau kiến tạo tương lai.”

Khi phần phát biểu kết thúc, một sinh viên giơ tay đặt câu hỏi:

“Nghe sau khi tốt nghiệp, Giám đốc Thẩm phụ trách thị trường quốc tế. Vậy lý do gì khiến chị quyết định trở về nước vào năm nay?”

Tôi giữ nụ đúng mực:

“Hiện tại, hoạt ở thị trường nước ngoài đã đi vào quỹ đạo ổn định, và trọng tâm của tập đoàn vẫn là ở trong nước.”

“Quan trọng hơn, ở đây còn có nhiều điều tôi vẫn luôn lưu luyến.”

Tôi với ẩn ý rõ ràng, ánh mắt quét qua khán đài.

Cố Ngạn Thâm ngồi đó, lặng lẽ quan sát, trong mắt mang theo cảm phức tạp.

Có lẽ cũng không ngờ rằng từng chỉ biết bám lấy , giờ đây đã có thể đứng vững một mình.

Trong tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường.

Tôi khẽ nhếch môi, mỉm về phía .

Cố Ngạn Thâm, lần này, em muốn chủ chạy đến bên em.

15

Trần Minh Vũ niềm nở tiến lại gần, bên cạnh còn có em thanh mai trúc mã của cậu ta – Giang Đồng.

“Chị, đây là em em, Giang Đồng. Năm nay cũng vừa tốt nghiệp. Tập đoàn Thẩm đang tuyển dụng, đúng lúc để ấy đến giúp chị một tay.”

Tôi nhạt trong lòng.

Muốn vào tập đoàn Thẩm, ai cũng phải là nhân tài xuất sắc.

Cô ta đến giúp tôi?

Thật đúng là tự đánh giá mình quá cao.

“Chào chị, em là Giang Đồng.”

Cô ta đưa tay ra, nở một nụ ngọt ngào.

Chiếc đồng hồ trên cổ tay lấp lánh dưới ánh đèn.

Là quà sinh nhật mà Trần Minh Vũ tặng.

Dĩ nhiên, tiền là của tôi.

Tôi không bắt tay ta, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Nộp hồ sơ cho phòng nhân sự là .”

Giang Đồng sững lại, thoáng chút lúng túng:

“Em… em cũng phải nộp hồ sơ ạ?”

“Không thì sao?”

Tôi nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên chiếc đồng hồ Omega Constellation trên tay ta, bật nhẹ:

“Đồng hồ đẹp thật đấy, đúng là hàng tốt.”

Trần Minh Vũ vội vàng gượng, tìm cách dàn xếp:

“Tất nhiên là phải nộp hồ sơ rồi, quy trình tuyển dụng vẫn phải theo đúng thủ tục.”

Nói xong, cậu ta lại tôi, tươi:

“Chị, sau khi tốt nghiệp, em cũng sẽ vào công ty giúp chị gánh vác công việc.”

“Em giúp tôi?”

Tôi mà như không, cậu ta đầy ẩn ý:

“Hay là để tôi sắp xếp cho em một chức quản lý, còn Giang Đồng thư ký của em, thế nào?”

Trần Minh Vũ không chút do dự gật đầu:

“Được chứ! Chỉ cần có thể giúp chị, em không kén chọn gì cả.”

Ha, đúng là ngây thơ đến ngu ngốc.

“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ lên kế hoạch thật tốt cho tương lai của em.”

16

Sau khi sự kiện kết thúc.

Vừa bước ra khỏi hội trường, tôi bất ngờ va phải Cố Ngạn Thâm.

Anh không lời nào, trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi, kéo thẳng vào phòng nghỉ phía sau hội trường.

Cách một cánh cửa, giọng của Trần Minh Vũ và đám vẫn vang lên rõ mồn một.

“Anh Vũ, nghe sắp xếp cho em Đồng vào tập đoàn Thẩm rồi à?”

“Ừ, chỉ là một câu thôi mà.”

Giọng Trần Minh Vũ đầy đắc ý:

“Chị Thẩm còn bảo tôi vào quản lý cấp cao nữa đấy.”

“Anh Vũ đỉnh thật! Rốt cuộc dùng chiêu gì mà khiến đại tiểu thư nhà họ Thẩm mê mẩn thế?”

Cậu ta khẽ, giọng điệu tràn đầy sự khoe khoang:

“Phụ nữ chẳng phải chỉ cần dỗ dành một chút là xong sao? Nói vài câu ngọt ngào, ta liền chịu không nổi.”

“Thế thì giúp tụi em với, tập đoàn Thẩm đãi ngộ tốt lắm, bọn em học hành chả ra sao, muốn vào cũng khó.”

“Yên tâm đi, đợi tôi vào công ty rồi, tôi sẽ đưa em mình vào hết.”

Mấy người xung quanh lập tức xuýt xoa:

“Xem ra đại tiểu thư nhà họ Thẩm đúng là si mê Vũ rồi. Vài năm nữa, cả tập đoàn Thẩm chẳng phải sẽ là của luôn sao?”

Trần Minh Vũ đắc ý đáp:

“Nhà họ Thẩm chỉ có một đứa con là Thẩm Thanh Hà, dù mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng cũng phải dựa vào đàn ông thôi.”

Tôi đứng ngoài cửa, không chút biểu cảm, lặng lẽ nghe hết những lời này.

Ngược lại, Cố Ngạn Thâm không thể che giấu sự phẫn nộ trên gương mặt .

“Giờ thì rõ con người thật của cậu ta rồi chứ?”

Tôi nhạt, giọng điệu chẳng mấy bận tâm:

“Chẳng qua chỉ là một cậu nhóc khoác lác trước mặt bè thôi mà.”

“Nhưng tôi lại thấy lạ, một người luôn cao ngạo như thầy Cố, sao lại xen vào chuyện của cũ thế?”

Cố Ngạn Thâm hít sâu một hơi, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm :

“Thẩm Thanh Hà, còn tối qua, em có ý gì?”

Tôi nghiêng đầu , ánh mắt vô tội:

“Tối qua em uống say, có gì thầy Cố sao?”

Anh siết chặt nắm tay, lồng ngực phập phồng, tiến một bước về phía tôi.

“Vậy còn sáng nay? Em cố ý đúng không?”

Ô, cuối cùng cũng mất đi vẻ lạnh lùng rồi sao?

Tôi ghé sát tai , cong môi khẽ:

“Em chỉ cảm thấy, vụng trộm với thầy Cố—”

“Khá là kích thích đấy.”

“Vụng trộm cái gì?!”

Giọng đột ngột cao lên, mặt đỏ bừng.

“Thẩm Thanh Hà, em coi tôi là gì?”

“Người bí mật của em? Hay kẻ thứ ba?”

Anh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, rồi lạnh lùng tuyên bố:

“Tôi sẽ không quan tâm đến chuyện của em nữa!”

Ồ, thì tốt nhất là .

Anh giận dữ bỏ đi, không hề quay đầu lại.

Tôi thật xấu xa.

Nhưng tôi lại thích dáng vẻ mất kiểm soát mà phát điên như .

17

Buổi tối, tôi nằm trên giường, nhàm chán lướt điện thoại.

Nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện WeChat của Cố Ngạn Thâm, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Tôi gõ một tin nhắn gửi đi:

[Giường em rộng quá, nằm một mình thấy hơi sợ.

Anh đến ngủ với em nhé?]

Tin nhắn vừa gửi đi chưa đầy vài giây.

Cố Ngạn Thâm: [?]

Tôi ngay lập tức thu hồi tin nhắn, rồi gửi tiếp một câu:

[Xin lỗi thầy Cố, em gửi nhầm người.]

Sau đó, tôi tắt điện thoại.

Gần như có thể tưởng tượng ra gương mặt cứng đờ của lúc này.

Vừa ngâm nga một giai điệu vui vẻ, tôi vừa đi tắm.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, một loạt tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.

Tôi mở cửa.

Cố Ngạn Thâm đứng bên ngoài.

Hơi thở gấp gáp, ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm.

Anh tôi chằm chằm, ánh mắt tối sầm.

Tôi giả vờ ngạc nhiên:

“Thầy Cố, muộn rồi, có chuyện gì sao?”

Anh không trả lời, chỉ trầm mặt bước thẳng vào phòng.

Ngay giây tiếp theo, tôi bị đè lên tường.

Anh áp sát, từng bước ép tới.

“Thầy Cố, thầy đang—”

Lời còn chưa dứt, môi đã mạnh mẽ phủ xuống.

Nụ hôn cuồng nhiệt, vội vã, tràn đầy giận dữ bị đè nén cùng những cảm không thể gọi tên.

Tôi bị hôn đến mức chân mềm nhũn, hơi thở đứt quãng.

Anh vẫn không gì, bế thẳng tôi lên, ném xuống giường trong phòng ngủ.

Anh tháo kính.

Cởi áo sơ mi.

Mở khóa thắt lưng.

Vẫn là gương mặt điềm tĩnh không chút dao .

Nhưng từng hành lại khiến người ta ngứa ngáy đến phát điên.

Chỉ có tôi biết—

Càng bình tĩnh lúc này, lát nữa sẽ càng điên cuồng.

Tôi đã thèm khát từ lâu.

Nhưng vẫn đánh giá thấp cơn giận của .

Anh mạnh mẽ, thô bạo, mang theo một sự trừng không chút khoan nhượng.

Tôi ôm lấy cổ , không nhịn mắng:

“Khốn nạn, nhẹ chút!”

“Không nhẹ .”

Anh cắn nhẹ vào cổ tôi, giọng trầm khàn đầy nguy hiểm:

“Nhẹ rồi, sao khiến em sung sướng?”

“Ah… đừng để lại dấu vết trên cổ!”

Tôi hét lên.

Đáp lại tôi là những tác càng thêm cuồng loạn.

“Sao? Sợ hắn ta thấy à?”

Anh càng lấn tới.

Giọng tôi bị cơn khoái cảm cắt vụn.

“Đừng mà…”

“Hắn ta trẻ hơn tôi đúng không?”

“Chẳng lẽ hắn có thể khiến em thoải mái hơn tôi sao?”

Anh lạnh mặt, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tôi.

Tôi sớm đã mềm nhũn, toàn thân không còn chút sức lực.

“Không có… Chỉ cần …”

Anh như một kẻ điên, không ngừng đòi hỏi.

Tôi bị hành hạ đến mức không còn biết gì nữa.

18

Sáng hôm sau, tôi lại bị tiếng chuông cửa đánh thức.

Tôi nhịn cơn bực bội buổi sáng, lê bước ra mở cửa.

“Chị, buổi sáng tốt lành!”

Trần Minh Vũ xách theo túi đồ ăn, rạng rỡ:

“Em mang bữa sáng đến cho chị đây!”

Còn chưa kịp để tôi mở miệng…

Một bàn tay lớn vươn ra từ phía sau tôi, trực tiếp nhận lấy túi đồ ăn.

“Cảm ơn.”

Trần Minh Vũ sững người tại chỗ.

Ánh mắt cậu ta dán chặt vào Cố Ngạn Thâm.

Anh ta không mặc áo, trên người đầy những dấu vết ám muội.

Dĩ nhiên, vùng cổ và xương quai xanh của tôi cũng chẳng khá hơn.

Chuyện gì đã xảy ra, không cần cũng đủ hiểu.

“Hai người… hai người…”

Giọng Trần Minh Vũ run rẩy.

Sau khi hoàn hồn, cậu ta chỉ tay vào Cố Ngạn Thâm, tức giận mắng to:

“Cố Ngạn Thâm, đồ đạo đức giả! Anh thầy mà lại đi quyến rũ sinh viên mình sao?!”

Cố Ngạn Thâm vẫn bình tĩnh, chỉ lạnh một tiếng:

“Bạn ? Cậu coi ấy là , hay là cây ATM?”

“Hay là thứ để cậu khoe khoang với bè?”

Bị vạch trần ngay tại chỗ, mặt Trần Minh Vũ lúc trắng lúc đỏ, cơn thịnh nộ bùng lên:

“Anh đừng có vu oan cho tôi!”

“Làm kẻ thứ ba mà còn ra vẻ đạo đức? Anh đúng là vô liêm sỉ!”

“Anh đừng tưởng có vài nét giống tôi là có thể thay thế tôi!”

“Nói cho biết, tôi sẽ không chia tay đâu! Anh chỉ là một kẻ thứ ba đáng xấu hổ!”

Cố Ngạn Thâm không vội vã phản ứng, chỉ thong thả cài lại cúc áo, thản nhiên liếc đồng hồ, lạnh nhạt nhắc nhở:

“Trần Minh Vũ, sắp trễ giờ học rồi đấy. Nếu lại trốn tiết, có thể sẽ bị đánh rớt môn lần nữa.”

Nói xong, ánh mắt lướt qua tôi, dừng lại trên xương quai xanh.

Anh khẽ nhíu mày, cúi người chỉnh lại cổ áo giúp tôi, tác vô cùng tự nhiên.

“Mệt thì ngủ thêm đi, tôi đi đây.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...