10
Anh chợt dừng bước, do dự một chút rồi :
“Tôi sẽ ở lại với .”
“Ngủ đi, tôi sẽ trông chừng bên cạnh.”
Tôi thầm, giọng ngọt như mật:
“Cố Ngạn Thâm, tốt thật đấy.”
Nói rồi, tôi bắt đầu cởi cúc áo.
Đồng tử co lại, giọng hơi lạc đi:
“Cô… gì ?”
Tôi thản nhiên đáp:
“Ngủ chứ sao. Quần áo toàn mùi rượu, phải thay đồ ngủ chứ…”
Nói rồi, tôi lười biếng dựa vào giường, khẽ nhờ :
“Lấy giúp em bộ đồ ngủ trong tủ đi, em mệt quá, chẳng còn sức nữa…”
Anh vội vàng quay đi, sải bước đến tủ quần áo.
Tôi giấu đi nụ đắc ý, nhẹ giọng nhắc nhở:
“Lấy bộ váy ngủ ren trắng ấy.”
Anh hơi khựng lại, yết hầu bất giác chuyển .
Bộ váy này… mỗi lần tôi mặc đều khiến phát điên.
Anh cầm váy ngủ đưa cho tôi, sau đó quay người thật nhanh, tránh tôi.
Hừ, bộ tịch, chẳng lẽ chưa từng thấy sao?
Tôi chậm rãi thay đồ.
“Sẵn tiện tắt giúp em đèn ngủ đi.”
Ngay khi vừa quay lại, tôi lập tức nhào vào lòng .
Cơ thể cứng đờ, ánh mắt rơi trên chiếc váy ngủ mỏng manh của tôi, hơi thở chợt nặng nề.
Gân xanh trên trán giật giật, dưới cặp kính, đuôi mắt đã đỏ lên.
“Thẩm Thanh Hà, cố ý phải không? Cô căn bản không hề say đúng không?”
Tôi ngửa đầu, hôn lên yết hầu của :
“Thầy Cố, em phát sốt rồi, phải có người hôn mới giải độc.”
“Anh giúp em đi mà…”
Anh nghiến răng kiềm chế cơn sóng cảm đang trào dâng, giọng lạnh lùng nhắc nhở:
“Thẩm Thanh Hà, tìm nhầm người rồi.”
“Tôi không phải công cụ giải buồn của .”
Ngón tay tôi chậm rãi lướt xuống, chớp mắt đầy vô tội:
“Nhưng cơ thể … dường như không nghĩ …”
“Sáu năm rồi, không thấy khó chịu sao?”
Anh nghiến chặt răng, đột ngột đẩy tôi ra.
Anh nhanh chóng kéo chăn trên giường lên, quấn chặt tôi đến mức chỉ lộ ra một cái đầu, trông chẳng khác nào một con tằm non.
“Ngủ đi.”
“Nếu không, tôi lập tức đi ngay.”
Anh cau mày, lạnh giọng cảnh cáo.
Gì cơ?
Đến nước này mà vẫn nhịn sao?
Anh tu luyện thành người vô mấy năm nay à?
Tôi không cam lòng, cố sức vùng vẫy trong chăn.
Nhưng sức quá lớn, ghì chặt tôi không chút nương tay.
“Cố Ngạn Thâm, em không gì đâu, chỉ ôm một chút thôi mà.”
“Không ngủ tôi đi thật đấy.”
“Được … em ngủ!”
Ba phút sau.
“Nhưng thế này không khó chịu à? Để em giúp nhé?”
“Không cần.”
“Em chỉ chạm một chút thôi.”
“Em chỉ một cái thôi mà…”
“Thẩm Thanh Hà!”
“Được rồi rồi, em im miệng đây…”
Đúng là khó quyến rũ thật.
Thất bại toàn tập.
11
Sáng sớm hôm sau, chuông cửa đột ngột reo vang.
Cố Ngạn Thâm đứng dậy ra mở cửa, tôi mơ màng mở mắt.
“Chị, em mang bữa sáng đến cho chị…”
Giọng của Trần Minh Vũ đột nhiên khựng lại.
Tôi ngồi dậy, vừa hay thấy dáng vẻ cậu ta đứng sững ở cửa, khuôn mặt cứng đờ.
Cố Ngạn Thâm vẫn bình thản như cũ.
“Thầy Cố?”
Sắc mặt Trần Minh Vũ lập tức sa sầm, cả người đứng chôn chân tại chỗ.
“Anh gì ở đây?”
Cậu ta hoàn hồn, tức giận hét lên:
“Cố Ngạn Thâm, cố ý đúng không?!”
Cố Ngạn Thâm lạnh, nhàn nhạt đáp:
“Người chuốc rượu ấy là cậu, mục đích của cậu là gì, không cần cũng rõ.”
Mặt Trần Minh Vũ đỏ bừng vì tức giận:
“Thẩm Thanh Hà là tôi! Anh là giáo viên mà lại cố quyến rũ của học sinh mình sao?!”
“Ồn ào gì ?”
Tôi day day thái dương, bực bội giải thích:
“Hôm qua muộn quá, thầy Cố chỉ nghỉ lại đây thôi.”
Trần Minh Vũ vội vàng bước lên trước, lo lắng tôi:
“Chị, ta… ta không gì chị chứ?”
Tôi ngáp một cái, lười biếng sang Cố Ngạn Thâm.
“Thầy Cố cao ngạo thế kia, gì có chuyện đụng vào em chứ?”
Sắc mặt không thay đổi, chỉ nhàn nhạt :
“Tôi đi trước.”
Tôi gọi lại:
“Thầy Cố, ăn sáng xong hãy đi.”
“Coi như lời cảm ơn vì hôm qua thầy đã chăm sóc em.”
Anh không chút do dự từ chối:
“Không cần.”
Tôi khẽ nhếch môi, giọng điệu đầy ẩn ý:
“Chỉ là bữa sáng thôi mà, thầy Cố từ chối như , chẳng khác nào khiến người ta nghĩ rằng tối qua chúng ta thực sự đã xảy ra chuyện gì.”
Anh thoáng dừng lại.
Cuối cùng, vẫn không rời đi.
12
Trước bàn ăn, sắc mặt Trần Minh Vũ vô cùng khó coi.
Tôi ung dung thưởng thức bữa sáng, không hề bị ảnh hưởng.
Dưới gầm bàn, ngón tay tôi lặng lẽ trượt lên đùi người đàn ông bên cạnh.
Cơ thể ngay lập tức căng cứng.
Anh vội né sang một bên, tôi liền thuận thế đuổi theo.
Anh lùi, tôi tiến.
Giữa trò chơi này—
Cốc sữa trong tay tôi vô nghiêng đi, đổ thẳng xuống phần đùi .
“Xin lỗi thầy Cố, bẩn quần thầy mất rồi.”
Tôi lập tức cúi xuống, định giúp lau.
Tư thế có chút… quá mức mập mờ.
Anh vội vàng đứng bật dậy, trong sự lúng túng pha chút hoảng loạn:
“Để tôi tự !”
Tôi bày ra vẻ mặt đầy áy náy, tự trách:
“Trời ơi, là lỗi của em. Thế này sao thầy ra ngoài đây?”
Tôi xoay người, mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc quần tây nam còn mới tinh.
“Thầy Cố, thay tạm cái này nhé.”
Trần Minh Vũ sững sờ, ngạc nhiên đến mức suýt không nên lời:
“Sao nhà chị lại có quần áo nam?”
Tôi nhạt, giọng điệu thản nhiên:
“Trước đây mua cho trai cũ, kích cỡ chắc cũng vừa với thầy Cố.”
Dù với Trần Minh Vũ, ánh mắt tôi lại về phía Cố Ngạn Thâm.
Chiếc quần này, thực ra tôi mua cho .
Hồi đó, khi giành giải thưởng lớn, mời đến lễ trao giải.
Tôi đã đặt may riêng cho một bộ vest cao cấp.
Anh cố chấp từ chối, rằng nó quá đắt, mặc vào cũng không giống đồ của mình.
Lúc đó có nhiều người ghen ghét, bảo chỉ đang bám vào tôi để hưởng lợi.
Anh nghèo, lại đầy kiêu hãnh.
Anh chưa từng nhận bất cứ món quà đắt tiền nào từ tôi, mỗi lần nhận tiền thưởng, lại cố hết sức mua quà cho tôi.
Nhìn chiếc quần đã cất giữ nhiều năm, đôi mắt Cố Ngạn Thâm thoáng xao .
Anh khẽ thở ra, nhận lấy nó rồi bước vào phòng ngủ để thay đồ.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Trần Minh Vũ lập tức không nhịn nữa, tức giận chất vấn tôi:
“Chị sao có thể để ta ở nhà chị chứ? Em mới là trai của chị!”
Tôi hờ hững liếc cậu ta một cái, mỉm :
“Bạn trai?”
“Ai cho cậu cái danh phận đó?”
Giọng điệu nhẹ bẫng, đủ để khiến cậu ta hoảng loạn.
“Chị… chúng ta rõ ràng là…”
Sự tự tin trong giọng của cậu ta dần biến mất.
“Là gì?”
Tôi cậu ta, khóe môi nhếch lên vẻ châm chọc:
“Ngay cả tay cũng chưa nắm qua, tôi đã tặng xe, tặng nhà.”
“Chẳng phải… chính cậu mới là chó trung thành sao?”
Sắc mặt cậu ta lập tức trắng bệch.
“Chị… hôm đó em uống say, chỉ khoác lác trước mặt bè thôi!”
Cậu ta vội vàng giải thích, giọng điệu luống cuống, đầy lấy lòng:
“Em sai rồi… Em mới là chó…”
“Em là chó của chị!”
Tôi đưa tay cài lại hai chiếc cúc áo sơ mi bị bung ra của cậu ta, khẽ :
“Biết điều là tốt.”
“Làm chó thì phải có ý thức của một con chó.”
Trong mối quan hệ này, có vẻ như cậu ta quên mất ai mới là kẻ nắm quyền.
“Chị à, em chỉ lo cho chị thôi, lo rằng Cố Ngạn Thâm có ý đồ xấu với chị.”
Cậu ta hạ giọng, cố gắng biện minh cho mình.
Tôi liếc cậu ta, thở dài bất lực:
“Chẳng phải chị cũng đang giúp em sao? Anh ta đánh rớt môn của em, chị còn không cố gắng xin xỏ giúp em à?”
“Nhưng mà đúng là người này quá nghiêm túc, chị dùng đủ mọi cách rồi mà vẫn không lay chuyển .”
Trần Minh Vũ tỏ ra ngây thơ, thẳng thắn đề xuất:
“Nhưng chị là cổ đông trường cơ mà! Nếu ta dám đắc tội chị, cứ trực tiếp cho ta mất việc là .”
Ha, đúng là suy nghĩ đơn giản.
Một giảng viên chính thức của trường đại học, đâu phải muốn sa thải là sa thải ?
Tôi khẽ cảm thán:
“Nhưng mà… ta giống em thế này, bảo chị đuổi ta đi cũng thấy hơi tội.”
“Chị đừng bị ta mê hoặc! Em trẻ hơn ta, biết điều hơn, cũng hiểu cách khiến chị vui hơn!”
Trần Minh Vũ gấp gáp, như thể đang ra sức chứng minh giá trị của bản thân.
Đúng lúc đó, Cố Ngạn Thâm bước ra từ phòng ngủ, đã thay quần xong.
Bộ quần áo từ sáu năm trước, bây giờ mặc vẫn vừa vặn như cũ.
Anh vẫn giữ vóc dáng hoàn hảo, thời gian dường như chẳng để lại chút dấu vết nào trên người .
Trần Minh Vũ thấy xuất hiện, cố nâng cao giọng:
“Chị ơi, từ nay ngày nào em cũng mang bữa sáng đến cho chị nhé?”
Tôi gật đầu, khẽ khen:
“Ngoan lắm.”
Nhưng ánh mắt lại rơi trên người Cố Ngạn Thâm.
“Đúng lúc tôi cũng sắp đi bàn chuyện hợp tác giữa trường và doanh nghiệp. Thầy Cố đi cùng đi.”
13
Suốt quãng đường, không ai gì.
Xuống xe, Trần Minh Vũ với tôi:
“Chị, tiết đầu tiên hôm nay là của thầy Cố đấy.”
Tôi khẽ giật mình.
Không biết khi đứng trên bục giảng, trông sẽ thế nào nhỉ?
Sẽ nghiêm túc lạnh lùng, hay thân thiện gần gũi?
Không hiểu sao, tôi buột miệng :
“Chị đi với em.”
Khi tôi và Trần Minh Vũ bước vào lớp học, Cố Ngạn Thâm rõ ràng sững lại trong giây lát.
Anh đứng trên bục giảng, dáng người cao ráo thẳng tắp.
Chiếc sơ mi ôm vừa vặn, tôn lên bờ vai rộng và vòng eo thon gọn.
Chiếc quần âu cao cấp tôn lên đôi chân dài.
Trần Minh Vũ cố gắng bắt chước .
Nhưng đáng tiếc, đã gần hết học kỳ rồi mà sách vở của cậu ta vẫn còn mới tinh.
Chỉ là bây giờ, cậu ta đã biết giữ ý hơn nhiều.
“Chị à, nếu thấy chán, em đưa chị ra ngoài đi dạo nhé?”
“Tiết của thầy Cố hơi khô khan đó.”
Tôi liếc lớp học chật kín người, nhất là mấy hàng ghế đầu—gần như toàn nữ sinh.
“Tôi thấy tiết học này có vẻ khá hot mà?”
Trần Minh Vũ bĩu môi, tỏ rõ sự khinh thường:
“Nhiều nữ sinh ba quan theo năm quan, chỉ vì mê trai mà đổ xô đến học.”
Đúng là một gã đàn ông lôi cuốn.
Tôi và Trần Minh Vũ đang cúi đầu thì thầm chuyện.
Đột nhiên, một giọng lạnh lùng vang lên trong lớp học:
“Trần Minh Vũ, lên bảng giải bài này.”
Ánh mắt u ám của Cố Ngạn Thâm quét thẳng về phía chúng tôi.
Trần Minh Vũ không còn cách nào khác, đành đứng dậy bước lên.
Cậu ta chằm chằm vào đề bài trên bảng, khuôn mặt thoáng chút lúng túng.
Giọng điệu của Cố Ngạn Thâm vẫn điềm tĩnh, mang theo một chút lạnh lẽo khó nhận ra:
“Tôi vừa giảng gì?”
“Ngay cả công thức cơ bản nhất cũng không biết, còn ngồi dưới thì thầm chuyện?”
“Muốn bị đánh rớt thêm lần nữa sao?”
Trần Minh Vũ siết chặt tay, cảm thấy vô cùng khó xử.
Nhưng Cố Ngạn Thâm không có ý định buông tha.
Anh chỉ vào chỗ ngồi gần bục giảng nhất:
“Ngồi hàng đầu đi, nghiêm túc nghe giảng, tan học nộp lại vở ghi cho tôi.”
Và thế là, Trần Minh Vũ phải trải qua cả tiết học dưới sự giám sát của .
Bạn thấy sao?