Nói xong, gửi đến hai tấm ảnh.
Một tấm là ảnh cơ bụng.
Tấm kia… cũng là cơ bụng.
Tôi ngơ ngác màn hình, má đỏ bừng, lặng lẽ trùm kín chăn rồi ú ớ hét khẽ một tiếng vì ngại ngùng.
Một lúc sau mới ổn định lại tinh thần, gõ chậm rãi:
“Cái này là… gì ?”
Lục Hoài:
“Kiểm hàng.”
“Thấy không?”
Tôi chằm chằm vào màn hình, đầu ngón tay run rẩy, ho khan một cái, cố gắng kiềm chế cảm mà gõ:
“Không tệ.”
Lục Hoài nhân cơ hội hỏi luôn:
“Vậy khi nào giao hàng tận nơi?”
Hả?!
Nhanh sao?!
Tôi cảm thấy như bị đánh úp, trở tay không kịp.
Tim đập loạn xạ, đầu óc rối như tơ vò, không thể kiểm soát nổi trí tưởng tượng:
Lục Hoài mặc áo sơ mi trắng, đến trước cửa nhà tôi gõ cửa…
Sau đó là một chuỗi cảnh phim điện ảnh kiểu “365 ngày học bá lạnh lùng” bắt đầu diễn ra trong đầu.
Tôi vội véo mạnh mu bàn tay mình một cái.
Bình tĩnh lại đi, Tô Dao!
Không nhân lúc người ta gặp khó khăn mà lợi dụng!
Hãy nhớ mục tiêu ban đầu của mày, hãy nhớ cái lý tưởng cao cả ấy!
Mày đến là để giúp đỡ ấy, không phải là người mua thật!
Tôi lặp đi lặp lại kế hoạch đã khắc sâu trong lòng:
Chuyển tiền cứu trợ — rồi biến!
Đúng !
Chuyển xong là block Lục Hoài ngay, rút lui khỏi chiến trường!
6
Để củng cố quyết tâm thực hiện đúng kế hoạch ban đầu,
Tôi tự nhủ: nếu không thật sự cần thiết, tuyệt đối không chủ nhắn tin với Lục Hoài,
Sợ rằng chuyện nhiều quá, tôi lại mềm lòng, dao .
Thế … chính Lục Hoài lại chủ bắt chuyện trước.
“Tô Dao, cuối tuần em có muốn đi ăn với không? Anh biết một nhà hàng rất ngon.”
Tôi chần chừ, không biết nên trả lời thế nào.
Lục Hoài lập tức bổ sung:
“Anh thấy mình thật sự yếu đuối quá. Không ăn… chắc chết mất.”
Tôi đồng ý ngay lập tức.
Nhà hàng mà Lục Hoài chọn là kiểu món ăn sáng tạo, không gian trang trí mộng mơ, sang trọng khỏi bàn.
Mà còn sang hơn… chính là sự ăn diện công phu và cố ý của .
Tóc vuốt tỉ mỉ, từng sợi một đều định hình bằng keo xịt tóc như “canh chỉnh GPS”, tạo ra cảm giác lãng tử tự nhiên mà thật ra… cực kỳ mất công.
Tóc mái rũ xuống bên lông mày, đôi mắt sáng như ngọc, ánh rơi nhẹ lên gương mặt tôi.
Đồng hồ, áo khoác, boots da…
Tất cả phối hợp kín đáo cực kỳ tinh tế.
Tôi hơi sững người.
Ban đầu định hỏi lấy đâu ra tiền để mua hàng hiệu, nghĩ lại… nghề này cũng phải đầu tư cho ngoại hình chứ.
Tôi liếc đồng hồ đang đeo.
Cái đồng hồ hàng fake cũng giống phết đấy chứ.
Tôi hỏi:
“Lục Hoài, cái đồng hồ này mua bao nhiêu thế?”
Hay là… mình cũng mua một cái túi giả?
Nét trên mặt Lục Hoài cứng lại.
Anh thở dài một hơi, như vừa đụng trúng vùng kiến thức trống rỗng, ngập ngừng mở miệng:
“Ờ… đồng hồ này á… chắc giá cũng tầm như túi xách của em thôi?”
Tôi “Ồ” một tiếng:
“Chỉ 30 tệ á? Rẻ ghê.”
Lục Hoài không thêm lời nào, chỉ uể oải gật đầu.
Tôi tốt bụng khuyên:
“Nhà hàng này chắc đắt lắm, để em mời nhé. Dạo này cũng chẳng dư dả gì, lần sau đi với bè thì đừng chọn chỗ thế này nữa.”
Lục Hoài vội ngẩng lên:
“Không cần! Nói là mời em mà.”
Tôi chằm chằm.
Anh quay mặt đi, cố tỏ ra bình tĩnh giải thích:
“Hồi trước từng mua thẻ thành viên ở đây… nên giờ ăn không mất tiền.”
Tôi gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Lại hỏi tiếp:
“Sao đột nhiên muốn rủ em đi ăn ?”
Lục Hoài cúi đầu, ho nhẹ một tiếng:
“Em là khách đầu tiên của mà. Trước khi ăn thì phải kết nối cảm một chút… Không thì… đến lúc đó, sẽ thấy hơi ngại…”
Tôi đầy nhân từ, y như đang một đứa trẻ ngây ngô.
Đứa bé ngốc nghếch à… yên tâm đi.
Chị vứt tiền xong là chạy mất dép.
Chị tuyệt đối sẽ không để em phải thấy xấu hổ đâu.
7
Tôi và Lục Hoài bắt đầu liên lạc với nhau nhiều đến mức không kiểm soát nổi.
Chuyện này… thật sự không thể trách tôi .
Lần nào tôi cũng định từ chối một cách khéo léo.
Nhưng luôn :
“Tô Dao, em xem ảnh cơ bụng mới của chưa?
Nếu em không xem… yếu đuối lắm đó.”
Anh còn :
“Tô Dao, cơm hộp rồi, sáng mai trước khi em đi , đến dưới nhà em đợi không?”
Khi tôi từ chối, lại chậm rãi bổ sung một câu như cài ngòi nổ:
“Nhưng mà… thật sự yếu đuối lắm… rất muốn mang cơm hộp cho người khác.”
Rồi tiếp:
“Tô Dao… có thể hôn em không?”
Khi câu đó, chúng tôi đang đứng bên cầu ngắm hoàng hôn.
Cơn gió chiều bất chợt nổi lên, lồng lộng quét qua tai tôi,
Thế âm thanh tim tôi đập dồn dập, máu chảy rần rần, lại càng vang dội hơn cả gió, như trống trận gõ vào màng nhĩ.
Tôi nuốt khan một cái.
Lục Hoài cúi đầu tôi, thấy tôi không trả lời, liền cúi thấp hơn nữa, khẽ :
“Anh yếu đuối lắm… Anh cần hôn khách hàng duy nhất của mình…”
Chưa để hết câu, tôi đã kiễng chân lên, hôn .
Con ngươi co lại, theo bản năng ôm chặt lấy tôi.
Rồi dường như không kìm , càng ôm càng chặt.
Người chủ ban đầu là tôi, mà chẳng mấy chốc, lại thành một tân binh mù mờ bị đối phương ép đến hỗn loạn, trận hình tan vỡ.
Tôi phải dồn hết tất cả tự chủ trong đời mới có thể kéo lại chút lý trí, buông ra.
Lục Hoài tôi, ánh mắt mơ màng, đầy say mê, cố gắng rút tay về.
Anh đột ngột quay mặt đi, đứng tựa lan can cầu, tay nắm chặt thanh sắt.
Anh nghẹn nửa ngày, cuối cùng buột miệng:
“Cái cầu này dài ghê.”
Tôi cũng giả vờ ngẩn ngơ tấm biển chỉ đường, trên đó chỉ có đúng hai chữ:
“Biển chỉ đường đúng là… biển chỉ đường.”
Tôi len lén liếc một cái.
Thầm nghĩ trong lòng: Không thể để ấy biết .
Ừ.
Không thể để biết… nụ hôn đó không phải vì thương ,
Mà hoàn toàn là do tôi ích kỷ, tôi thích .
Tô Dao.
Lời thật lòng đấy.
Ban đầu chỉ định trợ giúp người trong mộng.
Không ngờ lại “kiếm” … một nụ hôn.
Thậm chí tôi còn thấy thôi thúc muốn tỏ ngay.
Nhưng cơn gió lạnh thốc vào mặt khiến tôi lập tức tỉnh táo lại.
Bây giờ mà tỏ , đương nhiên ấy sẽ đồng ý rồi.
Bởi vì… ấy đang túng quẫn, đang chật vật, còn tôi là khách hàng duy nhất.
Anh ấy đâu còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể chấp nhận.
Trong hoàn cảnh này mà lời ,
Dù lòng tôi chân thành đến mấy,
Thì cũng trở thành lợi dụng người khác lúc yếu thế, chẳng khác nào gián tiếp cưỡng ép.
Nụ bên khóe môi tôi dần dần tan đi.
Lục Hoài, vẫn quay lưng về phía tôi, cuối cùng cũng điều chỉnh nhịp thở.
Anh khẽ :
“Dịch vụ em đặt… là hẹn vào ngày mai đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu.
Lục Hoài đưa tay che mặt, dựa vào lan can, không rõ là đang nghĩ gì.
Biểu cảm của rối rắm, cuối cùng gượng gạo nặn ra một nụ với tôi.
“Tô Dao, tuy không có kinh nghiệm… em đừng ghét bỏ . Anh nhất định sẽ chuẩn bị thật kỹ!”
Tôi gật đầu đồng ý.
Nhưng trong lòng, lại lặng lẽ dâng lên một nỗi buồn nhè nhẹ.
8
Rất nhanh, thời khắc hẹn ước đã đến.
Tôi vỗ nhẹ vào chiếc túi hàng giả giá 30 tệ, bên trong là một xấp tiền mặt dày cộm.
Chừng này chắc đủ để Lục Hoài sống ổn một thời gian rồi.
Anh có thể nhân lúc này nghỉ ngơi, tìm một công việc khác đàng hoàng hơn.
Tôi hơi buồn bã, lặng lẽ nhét tiền vào bên dưới lớp áo của Lục Hoài.
Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên có một cảm giác kỳ quặc—
Trải nghiệm “phú bà”.
Trong tiếng nước ào ào phát ra từ phòng tắm, xen lẫn vài câu lẩm bẩm mơ hồ của Lục Hoài.
Hình như đang tự với chính mình, đầy căng thẳng:
“Cố lên.”
Haizz…
Xem ra thật sự không hề muốn chuyện này,
Khó trách lại phải tự cổ vũ bản thân như thế.
Nhưng không sao cả.
Cơn ác mộng của , sắp sửa kết thúc rồi.
Tôi cánh cửa phòng tắm lần cuối, khẽ :
“Lục Hoài, tạm biệt. Chúc may mắn.”
Sau đó, lặng lẽ đẩy cửa, rời khỏi nơi ấy mà không một tiếng .
Bạn thấy sao?