“Nhà này là của tôi, Lâm Khang! Tôi không phải người tử tế đâu, đừng để tôi tay!”
Tôi giơ tay lên, mẹ chồng lập tức hét lên: “Cô dám!”
Bà ta chắn trước mặt Lâm Khang, tôi giả vờ như không thể tin nổi: “Mẹ, con vừa mua cho mẹ bao nhiêu vàng, mà mẹ lại bênh vực ta?”
“Đó là con trai tôi!”
“Cô là cái thá gì? Với lại, là tự nguyện mua cho tôi, trách ai ?”
Bà ta tỏ vẻ đắc ý, vừa lúc ấy tôi ôm bụng, sắc mặt đầy đau đớn.
Kinh nguyệt đến, bụng tôi âm ỉ đau, thêm cả buổi chiều đi lại mỏi mệt, tôi không chịu nổi nữa, liền quay vào phòng lấy thuốc giảm đau uống.
Thấy , mẹ chồng và Lâm Khang liếc nhau, ánh mắt đầy vui mừng.
Mẹ chồng hỏi: “Trần Mẫn, con uống thuốc gì ? Đau bụng à?”
“Ừm.”
Tôi biết họ đang hiểu nhầm, nên chỉ xoa bụng, : “Đau thật, mai con sẽ đi bệnh viện khám.”
“Bệnh thế rồi còn khám gì nữa! Có chữa đâu!”
“Không chữa , con vẫn muốn thử xem, cùng lắm thì tốn tiền thôi.”
6
Chỉ là đau bụng kinh, tôi muốn trị dứt điểm, uống chút thuốc là .
Chỉ là bình thường quá bận nên chưa có thời gian.
Nhưng mẹ chồng thì hiểu nhầm:
“Trần Mẫn, kết hôn với Lâm Khang bao nhiêu năm rồi mà chẳng có nổi đứa con, lãng phí thời gian của chúng tôi quá nhiều.”
“Giờ lại còn bệnh tật, thôi thì ly dị đi, đừng cản trở tương lai của Lâm Khang.”
“Vừa hay giờ nó cũng có mới rồi, buông tay đi là vừa!”
Tôi quay lại bà, giả vờ ngơ ngác: “Mẹ gì ạ?”
“Mẹ tôi có ý là, nếu ly hôn thì chia tài sản.”
Lâm Khang dứt khoát, tôi lạnh: “Chia tài sản? Anh cũng xứng à? Tiền của tôi, ai dám đụng vào?”
“Cô đừng giả bộ nữa, ung thư cổ tử cung giai đoạn cuối rồi, con gà không biết đẻ còn muốn giữ chặt con trai tôi à? Nói biết, sớm ly hôn thì hơn!”
Tôi bật : “Sao không đợi tôi chết rồi hưởng di sản luôn đi?”
Sắc mặt Lâm Khang cứng đờ, vô thức đáp: “Ai biết chết khi nào!”
Tôi chua chát: “Cũng đúng, nếu tôi cố điều trị thì sống thêm một hai năm cũng không chừng.”
“Nhưng mà… nếu tôi không chịu ly hôn thì sao?”
“Phì!”
Mẹ chồng phun ra một tiếng khinh bỉ:
“Tôi cho biết, Trần Mẫn! Giờ mà chịu ly hôn, để lại tiền tiết kiệm và nhà cho chúng tôi, cũng khỏi chữa trị gì nữa, dù sao cũng chết rồi!”
Tôi lạnh, lắc lắc điện thoại trong tay:
“Tôi sẽ ly hôn, ngoại , đừng mơ đòi tiền tôi.”
Nói xong, tôi chuyển đoạn video ghi lại cảnh họ lăng nhăng cho Lâm Khang, đồng thời lưu lên cloud, rồi ngồi trên sofa họ.
Lâm Khang xem xong thì mặt tái mét: “Cô… lắp camera từ bao giờ?”
“Tối qua Ly hôn thì , nhà là tài sản trước hôn nhân của tôi, tiền tiết kiệm chia đôi, chẳng đáng bao nhiêu đâu. Nếu còn chút lương tâm thì lấy số trang sức kia rồi cút đi!”
Nghe tôi không đòi lại số trang sức, mẹ chồng vui ra mặt:
“Ly hôn với nó xong, chúng ta tìm đứa ngon hơn!”
Mấy năm qua những gì họ moi từ tôi cũng đủ lắm rồi.
Lâm Khang thấy có lợi thì lập tức đồng ý, tôi đưa ra sẵn bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị từ trước cho ta.
Lâm Khang thấy thì sắc mặt tái mét:
“Cô đã biết từ trước rồi đúng không? Cố ý sắp đặt hết phải không?”
“Không phải là hai người âm thầm tính toán, thấy tôi bệnh là muốn chờ tôi chết để chiếm tài sản của tôi à?”
“Thật không may, tôi vô nghe hết rồi. Mà cũng đưa người về tận nhà rồi, thì ly hôn sớm cho xong!”
“Còn nữa, mau đưa mẹ đi khám lại đi. Tôi thấy lòng bà ta đen như , chắc nội tạng bên trong cũng sớm thối rữa rồi!”
“Trần Mẫn, dám nguyền rủa tôi!”
Mẹ chồng lập tức nhảy dựng lên:
Lâm Khang, ly hôn với nó ngay! Tao muốn xem con đàn bà này còn vênh váo bao lâu nữa!”
“Sống không bao lâu nữa thì đừng chiếm lấy con trai tao!”
Nghe , Lâm Khang gật đầu đồng ý. Nhưng khi thấy phần tài sản chung ghi trong bản thỏa thuận, ta không vui:
“Ba mươi triệu? Trần Mẫn, nghĩ tôi ngu à? Tài sản chung của chúng ta chỉ có ba mươi triệu thôi sao?”
Mẹ chồng nghe cũng ngạc nhiên, còn tôi thì nhún vai:
“Tôi phải dùng tiền chữa bệnh mà, hôm nay còn mua cho mẹ bao nhiêu trang sức nữa.”
“Không thì lấy tiền riêng của ra chia đôi với tôi nhé?”
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?