“Ồ, hưởng thụ xong rồi à?”
Mẹ Phó Duy An vừa ăn hạt dưa vừa giễu cợt Lý Tư Nam.
Lý Tư Nam không đáp lời.
“Con ranh kia, mày trừng mắt cái gì? Đây là nợ mày phải trả cho nhà họ Phó! Tao cho mày biết, chưa có thai thì đừng hòng bước ra khỏi cửa!”
Mẹ Phó Duy An rồi tát cho Lý Tư Nam một cái như trời giáng.
“Tiểu Nam, em ngoan ngoãn một chút đi, đảm bảo… chỉ cần em sinh con cho nhà , bọn sẽ để em đi.”
Phó Duy An cũng lên tiếng khuyên nhủ.
Ánh mắt Lý Tư Nam lướt qua hai khuôn mặt quen thuộc ấy.
Sát ý bùng lên.
Chưa kịp để mẹ Phó Duy An kịp chửi tiếp, một chiếc kéo đã găm thẳng vào cổ bà ta.
“Con mụ già khốn nạn, câm miệng đi!”
Lý Tư Nam rút kéo ra một cách tàn nhẫn.
5
“Lý Tư Nam! Cô gì ?!”
Phó Duy An hốt hoảng xoay xe lăn, cố lùi lại mấy mét.
Mẹ ta cũng hoàn toàn không ngờ kết cục lại tàn khốc đến thế.
Bà ta ôm cổ họng đang tuôn máu như suối, ngã vật ra sofa, co giật đau đớn.
Lý Tư Nam quay đầu về phía Phó Duy An đang chuẩn bị bỏ chạy.
“Tất cả là tại !”
Cô hét lên một tiếng như điên dại, vung kéo đẫm máu lao tới.
Phó Duy An bị tàn phế, không thể chạy thoát, bị chặn ngay cửa.
“Tiểu Nam! Đừng mà! Làm ơn tha cho tôi! Cứu tôi với! Cứu mạng!”
Phó Duy An nước mắt nước mũi tèm lem, gào thét cầu xin, hướng ra bên ngoài kêu cứu.
Trong khi gương mặt Lý Tư Nam ngày càng trở nên méo mó, chiếc xe lăn của Phó Duy An bị lật đổ.
Anh ta bò lổm ngổm dưới đất, cố gắng trườn đi.
“Anh không thoát đâu!”
Lý Tư Nam leo lên người Phó Duy An, ta sợ đến mức đái cả ra quần, tay chân khua loạn xạ.
Cô không buồn nghe ta cầu xin.
Giờ phút này, chỉ muốn ta im miệng vĩnh viễn.
“Chết đi! Chết đi!”
“Á—!”
Lý Tư Nam dùng kéo đâm từng nhát thật mạnh vào ngực Phó Duy An.
Trên ngực ta lỗ chỗ đầy những vết thương đẫm máu, máu chảy thành suối.
Chẳng bao lâu sau, Phó Duy An không còn đậy nữa.
“Tôi… cuối cùng cũng tự do rồi! Ha ha ha ha ha!”
Lý Tư Nam toàn thân đẫm máu, múa may điên dại giữa phòng khách.
Tiếng lớn trong nhà họ Phó từ lâu đã khiến hàng xóm xung quanh để ý.
Khi Lý Tư Nam mặc nguyên bộ đồ dính máu chuẩn bị rời khỏi nhà họ Phó, ta đã bị cảnh sát ập đến khống chế.
Nhưng ta hoàn toàn điên loạn, không thể phối hợp lấy lời khai.
“Tôi không sai! Là bọn họ đáng chết!”
Lý Tư Nam gào khóc loạn trong đồn cảnh sát.
Sau khi bác sĩ giám định, xác nhận Lý Tư Nam đã bị rối loạn tinh thần, hoàn toàn mất kiểm soát.
Theo quy định của pháp luật, ta có thể không bị xử tù.
Nhưng phải chuyển đến bệnh viện tâm thần để điều trị bắt buộc.
Nếu một ngày nào đó, ta chữa khỏi hoàn toàn…
Pháp luật vẫn đang chờ để trừng trị ta thích đáng.
Mẹ của Phó Duy An và người em họ chết tại chỗ.
Riêng Phó Duy An, mạng lớn nên vẫn sống sót.
Nhưng ta đã trở thành người liệt hoàn toàn.
Cả cơ thể không nhúc nhích gì, chỉ còn cái đầu là còn nhận thức.
Với tư cách là người cũ, tôi vẫn “tốt bụng” đến thăm ta.
“Chiêu Chiêu! Là em sao? Em đến thăm thật à?”
Phó Duy An thấy tôi, đôi mắt sáng rực.
Anh ta gần như gào lên:
“Chiêu Chiêu…”
Tôi ung dung ngồi xuống, cắm bó hoa cúc vào lọ bên cạnh giường.
“Chiêu Chiêu, là sai rồi… Anh bị ma quỷ che mắt! Là Lý Tư Nam dụ dỗ , mới… Nhưng người luôn là em mà! Chiêu Chiêu, chúng ta quay lại nhé!”
Phó Duy An tôi đầy hy vọng.
Tôi lạnh một tiếng, giọng đầy ghê tởm:
“Anh nghĩ tôi sẽ thèm một kẻ vô dụng như sao? Tôi đến đây chỉ để xem sống thảm cỡ nào thôi. Bây giờ, tôi thấy rất hài lòng rồi.”
“Hứa Chiêu Chiêu! Cô… là đồ đàn bà độc ác!”
Phó Duy An gào lên điên cuồng, chỉ là bất lực và giận dữ.
Tôi đứng dậy, mỉm chào tạm biệt:
“Phó Duy An, đời tôi thì sáng lạn như ánh mặt trời, còn , cả đời này chỉ có thể nằm bất như khúc gỗ mục. Sống tiếp cuộc đời tàn phế này cho thật tốt nhé!”
Tôi vui vẻ vẫy tay với ta.
Phó Duy An ngoài chửi rủa tôi điên cuồng, chẳng thể gì tổn đến tôi nữa.
Mối thù này, tôi đã trả đủ.
Bước đi trên con đường ngoài kia, tôi cuối cùng cũng có thể thản nhiên mà đón chào một cuộc đời mới, rạng rỡ không vướng bận.
Bạn thấy sao?