Bà nội là mụ già chua ngoa nổi tiếng trong làng. Hôm mẹ tôi mất tích, tiếng cười của bà còn vang dội hơn cả tiếng kèn tang. “Đều là đàn bà bị bán đến đây cả, cô còn giả bộ làm gì?” — dân làng chế giễu. Không ai thấy được, cổ tay gầy trơ xương của bà nội cũng có vết lằn hệt như mẹ tôi, còn có cả vết dao hằn sâu vào da thịt. Tôi co rúm người trong lòng bà. “Đừng sợ, Nhuyễn Nhi.” — giọng bà nội nhẹ như lông vũ. “Người tiếp theo biến mất… chắc sẽ là cháu đấy.” …
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?